Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 7: Trốn Chồng Đi Chơi (2)




"Nghiên Nghiên...ở đây nhiều trai đẹp lắm, cơ bắp cuồn cuộn, múi nào ra múi đấy."

"Trốn chồng đi chơi với tớ đi...nhanh lên."

Nghe được giọng nói đầy hưng phấn của Mộ Tịch ở đầu dây bên kia Hạ Nghiên cũng đoán được lời cô ấy nói không hề có nữa lời bốc phét.

Dường như chuyện rủ nhau trốn chồng đi chơi đã quá quen thuộc, vả lại Mộ Tịch còn không để tâm đến chuyện hiện tại Hạ Nghiên vẫn đang là 'bệnh nhân' chưa khỏi bệnh, đối xử với cô rất nhiệt tình rất không kiêng dè.

Mộ Tịch là bạn thân thuở còn mặc bỉm ị đùn cho đến nay, nhà họ Mộ cùng Hạ gia là bạn bè thân quen, không hề xa lạ.

Từ bé Hạ Nghiên và Mộ Tịch đã chơi với nhau, càng lớn càng hợp tính hợp tình, nhất là cái khoản anh này đẹp chị nào xinh, ngực căng hay mông nở gì đó.

Hạ Nghiên và Mộ Tịch như bạn tâm giao, hiểu nhau từng li từng tí, còn thân hơn cả hai ông chồng hiện nay của họ.

Lại nói, hiện tại Hạ Nghiên đối với mọi người là bệnh nhân thì làm sao có khả năng tìm đàn ông hay phụ nữ đưa về cho Trần Duật được. Đầu têu mấy vụ này chính là Mộ Tịch kia, chính cổ là người bày trò cho Hạ Nghiên tiêu khiển thử thách nhân phẩm chồng mình.

Trần Duật đối với Mộ Tịch này chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cấm cản không được mà để cô chơi cùng cũng không xong.

"Hạ Nghiên!"

"Bé yêu ơi?"

Bên kia không thấy truyền đến câu trả lời liền hét vào loa điện thoại, xung quanh quá ồn ào khiến Mộ Tịch bất giác thấy khó chịu, thở hắc ra một hơi Mộ Tịch liền rời khỏi chỗ ngồi của mình tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

"Còn đó không?"

"Hưng phấn đến độ ngất xỉu tại chỗ luôn hả bé yêu?"



Hạ Nghiên bị đối phương gọi đến mấy lần mới giật mình hoàn hồn. Cô âm thầm cười, lúc này mới đáp:

"Trai đẹp sao...nhắc tới liền hoa mắt chóng mặt."

"Vậy thì đến đây liền đi, chần chờ cái gì nữa?" Mộ Tịch cười khanh khách.

Trong mắt Mộ Tịch bây giờ chỉ có tiểu thịt tươi, anh trai sáu múi đầy nam tính, cơ ngực săn chắc biết nhún nhảy, cô hoàn toàn quên rằng bản thân mình đã có hôn phu cuối năm nay sẽ chính thức về chung một nhà.

Ngạo Lãng đáng thương, học cao hiểu rộng tài trí hơn người vẫn không thể quản thúc được hôn thê của mình, để cô suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn rủ rê cả vợ người ta.

Hạ Nghiên nhìn đồng hồ, bây giờ vẫn còn sớm nhưng lỡ Trần Duật về bất chợt hắn sẽ đánh tét mông cô mất.

Giọng nói ngập ngừng, đầy do dự của Hạ Nghiên vang lên:

"Nghiên Nghiên sợ bị chồng đánh..."

"Anh ấy sẽ tức giận."

Nói thì nói thế thôi chứ tâm can Hạ Nghiên đang không ngừng gào thét đòi đến nơi đó, xem người đẹp.

Nhưng vẫn phải giải vờ ôn nhu, đáng yêu cho đúng kịch bản mà tác giả đề ra trước đó.

Nghĩ cũng mệt, nhưng cũng vui. Có khi sau này bị phát hiện Hạ Nghiên có thể suy nghĩ đến con đường diễn xuất, có khi lại giật được giải ảnh hậu gì đấy cũng nên.

Mộ Tịch không buông tha cô, vẫn là chiêu cũ nói ra:

"Tớ chịu trách nhiệm...cứ đổ hết lỗi lên đầu tớ."

"Nghiên Nghiên là bị Mộ Tịch dụ dỗ, được chưa?"



Hai mắt Hạ Nghiên lập tức phát sáng, tuy biết rằng cái 'trách nhiệm' mà Mộ Tịch sẽ chịu này chẳng ăn thua với mình, nhưng lòng cô đã ngứa ngáy rồi.

Phải đi thôi!

"Được...Nghiên Nghiên sẽ đến."

Mộ Tịch tức khắc cười sung sướng, vỗ tay lên đùi khoái chí đáp:

"Tớ sẽ cử tài xế đến đón cậu...thay đồ đi."

Mọi chuyện cuối cùng cũng xong, Hạ Nghiên bị Mộ Tịch lần nữa kéo xuống vũng bùn mặc dù cô biết hậu quả khó lường.

Cô chấp tay âm thầm xin lỗi bố mẹ, xin lỗi dòng họ và người chồng hợp pháp Trần Duật vì sự ngu muội, mê sắc đẹp này của mình.

Một lần này thôi, em hứa sẽ không tái phạm!

Trong hộp đêm dành cho người có tiền ăn chơi người ra vào tấp nập. Mộ Tịch kéo cánh tay của Hạ Nghiên chạy thẳng vào bên trong bàn mà mình đã bao trọn.

Mỹ nam xinh tươi ngồi ngoan ngoãn ở đó, vừa thấy Mộ Tịch đã quay lại còn dắt theo một người đẹp liền trở nên lộn xộn.

Mộ Tịch chống hai tay lên hông, cười đắc ý nhìn sang Hạ Nghiên nói một câu:

"Thế nào?"

"Có phải rất đẹp trai, cơ bắp cuồn cuộn không?"

...