Cô Vợ Ngọt Ngào Ở Thập Niên 70

Chương 43: Chương 43




Thần Quang: “Vâng, đúng là như vậy ạ.



”Tuệ An: “Thế cô ta đã nói gì rồi?”Thần Quang: “Có thể nói cái gì đâu.



”Tuệ An sốt ruột: “Chị thật sự gấp thay cho em đó, người đàn bà khác đều tìm tới cửa rồi, em còn không vội sao?”Thần Quang: “Em gấp thì có ích lợi gì chứ! Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó chứ sao nữa.



”Tuệ An bó tay rồi: “Em đó, cứ chờ đến lúc chịu thiệt đi, chuyện này chị đã sớm hỏi thăm rõ ràng, chị nói cho em biết nè, em biết Tiêu Cửu Phong vì sao đi kết hôn với ni cô không?”Thần Quang: “Vì sao thế?”Tuệ An trào phúng nói: “Kỳ thật người ta chính là vì Thúy Hồng đó, hắn trở về, Thúy Hồng kết hôn, hắn sợ ảnh hưởng đến Thúy Hồng, người khác nói chuyện của hắn và Thúy Hồng đối với Thúy Hồng không tốt, mới đi kết hôn với ni cô! Bằng không, hắn ta cũng sẽ chả liên quan gì với em đâu.





”Thần Quang nghe xong, cảm thấy có đạo lý.



Thật ra cô quả thật cũng nghi hoặc, kỳ thật anh cũng không phải người đàn ông không cưới nổi vợ.





Cô thậm chí còn nhớ tới ngày đó lồng ngực cường tráng kia lộ ra sau khi anh cởi áo khoác ngắn ra, lồng ngực bị ánh mặt trời phơi nắng đổ mồ hôi, cơ hồ là phát ra ánh sáng, lúc ấy bao nhiêu ánh mắt của những người phụ nữ đều dính trên người anh.



Người đàn ông như vậy, nếu anh thật sự muốn cưới, làm sao có thể không cưới được ai?Nhưng tại sao anh lại đi kết hôn với ni cô đây, còn là manh hôn ách giá (1) nhắm hai mắt tùy tiện chọn một người.



Thần Quang trong lòng bừng tỉnh: “Sư tỷ, chị nói đúng!”Sư tỷ quả nhiên chính là sư tỷ, sư tỷ vụng trộm đọc nhiều sách sư thái không cho đọc như vậy, quả nhiên là có tác dụng.



Cô nhìn sư tỷ một cách ngưỡng mộ: “Sư tỷ, vậy bây giờ thì sao, bây giờ em nên làm cái gì đây?”Tuệ An nghe lời này, trong lòng thầm có chút đắc ý, cảm thấy Thần Quang này đúng là đồ ngốc, cô ta nói lời nào, Thần Quang cũng sẽ nghe cô ta, cô ta đồng tình nhìn Thần Quang, thở dài thật sâu: “Cho nên chị mới nói, em là cái đồ ngốc, em phải nhớ dai một chút, trông kỹ hắn, tuy rằng người đàn ông này hung dữ, nhưng chị thấy hắn cũng coi như có năng lực, em cũng không thể để cho người khác đào đi, lỡ như bọn họ làm ra chuyện gì, người đàn ông của em coi trọng người phụ nữ khác, vậy em liền thảm rồi còn gì ——“Cô ta đang nói chuyện rất hăng hái, đột nhiên lại phát hiện có điều gì đó không ổn.



Người đàn ông nhà cô ta đang nhìn sư muội của mình không chớp mắt, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của sư muội cô ta và cả khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn đến mức có hơi há hốc mồm, trong ánh mắt nói không nên lời là tiếc nuối hay là hối hận.





Tuệ An đột nhiên thấy không thoải mái.



Phải nói là trong lòng cực kỳ không thoải mái.



Sư muội là sư muội của mình, cô ta đương nhiên là có tình nghĩa đồng môn với sư muội này, nhưng nếu trong nồi chỉ có một chén cháo, vì không để bị đói chết, vậy cô ta nhất định là không chút khách khí mà múc chén cháo kia vào trong chén của mình.




Dù sao con người đều ích kỷ, cô ta muốn sống sót, muốn mình sống tốt.



Người đàn ông Vương Hữu Điền này, cô ta vẫn rất hài lòng, diện mạo tuy rằng không được tuấn tú lắm, nhưng cũng coi như là đoan chính, nói những lời dễ nghe dỗ dành mình, tuy rằng nghèo nhưng cũng không đến mức quá nghèo, có thể cung cấp cơm ăn cho mình, như vậy là đủ rồi.





Người đàn ông này là cô đổi với Thần Quang, cô ta lại quá rõ ràng, thiếu chút nữa một người đàn ông tốt như vậy chính là của Thần Quang.



Trong lòng của cô ta chính là đề phòng Thần Quang.



Dù sao ——Cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thần Quang, kỳ thật gương mặt này của Thần Quang rất đẹp, đẹp hơn so với rất nhiều người cô ta từng gặp qua, chẳng qua là quá gầy, đói quá nên gầy, người bình thường thoạt nhìn cảm thấy quá yếu, người nông thôn không thích loại diện mạo này, cảm thấy cô là người bạc mệnh.



.