Trương Đình Đình chạy đến bệnh viện, trước an ủi Diệp Thanh Linh, rồi mới thăm Đường Tử.
Mới đến cửa phòng bệnh, chợt nghe giọng nói mắng chửi ác liệt của hộ lý, “Lớn như vậy rồi, sao còn tiểu ra quần? Cậu ngu à! Đến WC cũng khôngbiết ngồi.” Nam hộ lý vừa mắng vừa quét, lộ ra khuôn mặt nhăn nhó nhưbánh quẩy.
Đường Tử vẫn một bộ dáng ngây ngốc, vẫn không ngừng thì thạo tự nói,“Con là con trai mẹ, con là con trai mẹ.” Anh vừa nói nước mắt cũng chảy xuống, đến mình tiểu ướt quần dài cũng không biết.
Hộ lý dọn dẹp xong, liền mạnh tay thay quần dài cho Đường Tử, vì trênđùi anh bị thương, hộ lý trực tiếp cầm kéo cắt rách quần dài. Nhìn anhvẫn không nhúc nhích, hộ lý thở dài ra ngoài, muốn tìm cái khăn tắm gìđó thay cho quần dài, cho dù anh lại tiểu ướt quần dài cũng dễ dàng thay cho anh.
Hộ lý ra ngoài liền tiện tay dùng chăn che lại nửa người dưới trầntruồng của anh. Đúng lúc này, Trương Đình Đình cùng Tô Phi gặp hộ lýmắng chửi xa xả ra ngoài. Hộ lý nhận ra Tô Phi, còn cung kính chào hỏianh, rồi mới đi.
Trương Đình Đình vào cửa, liền thấy Đường Tử ngơ ngác ở trên giường lầmbầm lầu bầu, trong phòng bệnh không chỉ có mùi thuốc sát trùng, mà còncó mùi nước tiểu nồng nặc, nghe được tiếng hộ lý mắng, cô biết đã xảy ra chuyện gì. Mày không tự giác nhíu lại, đi đến bên cạnh Đường Tử, dịudàng nói: “Đường Tử, là mình Đình Đình đây, cậu nghe được mình nói sao?”
Đường Tử thật sự xoay đầu, ngơ ngác nhìn Đình Đình lúc lâu, kích động nói: “Đình Đình, mình… mình…” Nói xong liền khóc lên.
Tô Phi thấy Đường Tử nguyện ý nói chuyện với Đình Đình, cũng rất vui vẻ, vội hỏi: “Bà Dịch bị các người nhốt ở đâu?”
Nào biết Đường Tử vừa nghe lời nói của Tô Phi, liền trở nên kích động,không nghĩ đến cái chăn che khuất bộ vị phía dưới cũng trượt xuống, anhlại hoàn toàn không biết, còn nói lớn hơn: “Tôi Không biết, tôi khôngbiết, tôi không biết gì cả.”
Lúc chăn đổ xuống, Trương Đình Đình liếc mắt một cái liền thấy được,không khỏi hét lên 1 tiếng, sau đó lại bình tĩnh nhìn phía trong bắp đùi Đường Tử.
Tô Phi thấy, lập tức kéo Đình Đình ra, tức giận nói: “Cậu cuồng lòa lỗhả, sao có thể ở trước mặt Đình Đình để trần nửa thân dưới chứ? Bệnhthần kinh.” Thấy Đình Đình bình tĩnh nhìn đôi chân lòa lỗ của Đường Tử,Tô Phi lại tức giận nói với Đình Đình: “Sao em có thể nhìn chỗ đó củangười đàn ông khác chứ?”
Mặc dù Trương Đình Đình bị Tô Phi kéo ra, lại cho từ bỏ ý định nói :”Mau nhìn, chân cậu ấy.”
Tô Phi nghe Trương Đình Đình nói như vậy, cực kỳ tức giận, cả giận nói: “Chân đàn ông có gì đẹp?”
Trương Đình Đình biết Tô Phi hiểu lầm, bất đắc dĩ giải thích, “Em nóitrong bắp chân của cậu ấy có một vết bớt dài hẹp màu đỏ đó!”
Tô Phi nghe Trương Đình Đình nói như vậy, đột nhiên nhớ đến lúc trướcbọn họ thay ông Nghiêm tìm tin tức của con trai mất tích hai mươi mấynăm, không khỏi cũng bình tĩnh nhìn chân Đường Tử, thật sự có một vếtbớt dài hẹp màu đỏ, không thể tin được nói: “Cậu ta là con trai mất tích nhiều năm của ông Nghiêm?”
Đúng lúc này, Đường Tử phản ứng lại, nhìn mặt Trương Đình Đình, khôngkhỏi đỏ lên, rất nhanh kéo chăn che lại thân mình lòa lỗ của mình, tấtcả ý thức đều đã quay trở lại, người cũng thanh tỉnh vài phân. Vẻ mặtxấu hổ ấp a ấp úng nói: “Mình… mình… Đình Đình… thật xin lỗi, mình…” Lúc này Đường Tử xấu hổ không thôi, nếu có thể, anh thật muốn đào một cáiđộng chui xuống.
Trương Đình Đình khôi phục một chút tâm trạng, nghiêm mặt nói: “Cậu đã tỉnh?”
“Ừ!” Đường Tử vẻ mặt không được tự nhiên, gật đầu như giã tỏi.
“Vậy bà Dịch các cậu giấu ở đâu?” Trương Đình Đình vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Đường Tử vẫn cúi đầu, hình như không có mặt mũi gặp Trương Đình Đình, nói: “Bà Dịch ở trong tay Phác Dũng thành phố C.”
“Cái gì? Sao các người lại có thể giao bà Dịch cho Phác Dũng?”
Trương Đình Đình chất vấn hỏi, sau đó nói với Tô Phi: “Mau phái ngườiđến thành phố C, Phác Dũng biết bọn Đường Tử gặp chuyện không may, chắcchắn sẽ gây ra bất lợi với bà Dịch.”
Tô Phi cũng nghĩ đến điểm ấy, rất nhanh ra ngoài.
Mà Đường Tử vốn không nghe được lúc trước Trương Đình Đình và Tô Phi nói anh là con của ông Nghiêm, lúc này chỉ biết cúi đầu, nói: “Rất xin lỗi, Đình Đình.”
Trương Đình Đình cười, an ủi nói: “Thật ra Đường Lị chính là Dịch MĩLiên, bà ta luôn lợi dụng cậu, cậu không cần phải vì bà ta mà trở nênngười không ra ngoài quỷ không ra quỷ. Thật ra cậu không cần chấp nhấtchuyện này. Cậu nên sống cuộc sống cho chính mình.”
Đường Tử nghe xong, mỉm cười yếu ớt nói: “Bà ta mình đã gọi mẹ hai mươimấy năm, sao mình có thể buông là buông chứ? Mình cũng biết việc lần này bà không đúng. Nhưng mình không muốn bà ấy chết a! Đình Đình, cậu cóhiểu không?”
“Mình biết.” Trương Đình Đình gật đầu, có ai muốn mẹ mình chết đâu? Cho dù là mẹ nuôi cũng có tình cảm. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Đường Tử,Trương Đình Đình lại nói: “Cậu có muốn tìm cha mẹ ruột của mình không?”
Đường Tử cúi đầu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không, lúc mình còn nhỏ bọn họ đã vứt bỏ mình, mình cần gì phải đi tìm họ chứ?”
Trương Đình Đình hiểu suy nghĩ của Đường Tử, không nói gì nữa, chuyệnnày vẫn giao cho Thanh Linh giải quyết đi! tiếp theo lại trò chuyện mộtlúc, tâm trạng của Đường Tử cũng tốt hơn nhiều, cũng nghĩ thông rấtnhiều chuyện. Lúc Trường Đình Đình rời đi, Đường Tử ấp a ấp úng nói:“Đình Đình, cậu hận mình không?” Nếu không phải vì mẹ con bọn họ, Thượng Quan Sở sẽ không bị trọng thương, việc này đối với Diệp Thanh Linh mànói là đả kích rất lớn đi! anh vẫn luôn biết vị trí của Diệp Thanh Linh ở trong lòng Đình Đình nặng bao nhiêu.
Trương Đình Đình mỉm cười với anh, nói: “Không hận.” Nhìn vẻ mặt áy náycủa Đường Tử, lại nói: “Thượng Quan Sở sẽ khỏe lại, Thanh Linh cũng tốtlắm.” Nghe được câu trả lời của Trương Đình Đình Đường Tử nhẹ nhàng thởra. “Đình Đình cậu lâu lâu có thể đến tâm sự với mình không?” Anh nóixong, vẻ mặt chờ mong nhìn Trương Đình Đình.
“Được chứ!” Trương Đình Đình cười đồng ý, sau đó xoay người sang rờiđi. đường Tử nhìn bóng dáng Trương Đình Đình rời đi, trên mặt lộ ra nụcười chua xót.
Trương Đình Đình nói lại tình trạng của Đường Tử, trên khuôn mặt bìnhtĩnh của Diệp Thanh Linh mang theo một tia kinh ngạc, nói: “Nói tin tứccho ông Nghiêm đi!”
Này thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi tìm được lạichẳng tốn chút công. Mễ Lam Nhi mỉm cười, nói: “Được, em đi thông báocho ông Nghiêm.”
Trương Đình Đình nhìn bóng dáng Mễ Lam Nhi rời đi, lo lắng nói: “Chỉbằng chút thông tin đó, có thể chúng ta nghĩ sai hay không?”
“Có hy vọng luôn tốt hơn so với không có hy vọng.” Diệp Thanh Linh thản nhiên nói, bình tình nhìn khuôn mặt mê man của Thượng Quan Sở.
“Thanh Linh đừng lo lắng. Thượng Quan Sở sẽ tỉnh lại.” Trương Đình Đình nhìn Diệp Thanh Linh an ủi.
Diệp Thanh Linh gật đầu, nói: “Cậu về nhà đi!”
“Ừ! Tôi về nhà cùng mẹ chăm sóc Tiểu Diệp Tử.” Trương Đình Đình nói xong liền rời đi.
Sáng sớm hôm sau, ông Nghiêm liền xuất hiện trước mặt Diệp Thanh Linh.“Bé Diệp, nghe nói con tìm được con trai của chú? Thật không?” ÔngNghiêm vừa vào cửa liền kích động hỏi.
Diệp Thanh Linh nhìn Thượng Quan Sở, cũng không quay đầu lại nói: “Còn chưa chắc chắn.”
Ông Nghiêm sửng sốt, nhốn nháo nói: “Con bé này, lúc nào thì học được gạt người khác?” Ông Nghiêm nói xong, vẻ mặt mất mát.
Cuối cùng Diệp Thanh Linh cũng quay đầu nhìn vẻ mặt mất mát của ôngNghiêm, bình tĩnh nói: “Không chắc chắn, không có nghĩa là không phải.Rốt cuộc có phải là con chú hay không, tốt nhất là tự chú xem thì hơn.”
Nghe Diệp Thanh Linh nói xong, ông Nghiêm không biết cao hứng hay khổsở, vẻ mặt quái dị, nói: “Cho dù có phải hay không, chú đều phải cảm ơncon.”
Diệp Thanh Linh bình tĩnh gật đầu, đương nhiên nhận lời cảm ơn của ôngNghiêm, nói: “Cho dù xác định là con trai chú, chuyện nhận con trai này, còn phải từ từ.” Nghe cách nói của Đình Đình, cho dù Đường Tử thật sựlà con trai ông Nghiêm, đối với ông Nghiêm anh ta cũng chỉ có oán hận.
“Cảm ơn nhắc nhở.” Ông Nghiêm nói xong rời đi, bắt tay vào mời bác sĩ làm xét nghiệm ADN.
Ông Nghiêm vừa rời đi, Chu Ngao đã tiến vào phòng bệnh, xem xét tìnhtrạng của Thượng Quan Sở, nói: “Bây giờ tôi sẽ tiến hành châm cứu choanh ta, Thanh Linh nên đi ra ngoài chờ kết quả đi!”
Diệp Thanh Linh ngồi bất động, bình tĩnh nói: “Đừng nói anh sợ tôi lénhọc nghề của anh chứ! Nếu như vậy, anh có thể yên tâm, tôi không có bảnlĩnh đó.”
Chu Ngao sửng sốt, cười nói: “Tùy em thôi!” Thật ra anh lo lắng cô nhìn thấy cây kim dài sẽ sợ hãi.
Diệp Thanh Linh quyết tâm muốn nhìn thấy Thượng Quan Sở tỉnh lại, Chu Ngao cũng không nói gì nữa, để cô ở lại.
Chu Ngao lấy châm ra, nhìn nhìn sắc mặt của Diệp Thanh Linh, thấy côbình tĩnh như nước nhìn mỗi động tác của mình, không khỏi cười nhạotrong lòng mình suy nghĩ nhiều.
Nửa giờ sau, Thượng Quan Sở thật sự tỉnh lại. Anh mở mắt ra nhìn thấyngười chính là không mặt lạnh lùng của Diệp Thanh Linh, khóe miệng không khỏi cong lên, nói: “Anh ngủ rất lâu hả!”
“Tàm tạm.” Diệp Thanh Linh cười nhẹ nói.
Chu Ngao thấy Thượng Quan Sở tỉnh lại, bắt mạch cho anh, nói: “Khôngđáng ngại, vết thương trên người cậu qua một thời gian nữa sẽ khỏi hẳn.” Vừa nói vừa đi đến cửa phòng bệnh, đi được vài bước lại xoay người nóivới Thượng Quan Sở: “Sau khi vết thương đóng vảy, tôi sẽ chế chút thuốccho cậu, cam đoan làn da của cậu sẽ hoàn hảo vô khuyết.”
Thượng Quan Sở cười nhẹ, nhìn Diệp Thanh Linh, trong mắt đầy lo lắng,nói: “Thanh Linh, sao em lại ở đây? Em mới sinh con không lâu, sao cóthể chịu cực khổ như vậy?”
Diệp Thanh Linh cười an ủi, “Em chẳng qua chỉ mệt mà thôi, chung quy tốt hơn nhiều so với vài người bị thương tích đầy mình!” Nhìn thấy bộ dángcả người bị quấn băng của anh, trong lòng cô thật sự rất đau.
Thượng Quan Sở rất có lỗi cười, nói: "Thật xin lỗi, đã để em lo lắng."
“Không nghĩ đến bị thương còn có thể làm cho người ta trở nên khách khí có lý, thật sự không tệ a!” Nhạc Nhạc đột nhiên xuất hiện trong phòngbệnh, nhìn Thượng Quan Sở trêu chọc nói.
“Bằng không cậu cũng thử xem, có lẽ cũng có thể thay đổi đấy?” Diệp Thanh Linh thờ ơ nói.
“Thanh Linh, sao em có thể giúp đỡ yêu nghiệt trêu chọc người khácchứ?” Nhạc Nhạc vẻ mặt tươi cười nói, nào giống như bộ dáng bị trêu chọc chứ.
“Cậu cũng bị thương? Sao còn đi loạn khắp nơi thế?” Thượng Quan Sở nhớrõ trước khi hôn mê Nhạc Nhạc cứu anh, hơn nữa vì mình, Nhạc Nhạc còn bị thương.
“vết thương của tôi không đáng ngại, viên đạn chỉ là trầy da cánh taytôi thôi.” Nhạc Nhạc nói xong còn ngước đầu, tiếp theo một trận đau đớnụp đến, khiến tươi cười trên mặt anh trở nên vặn vẹo.
Thượng Quan Sở và Diệp Thanh Linh nhìn bộ dáng của Nhạc Nhạc chỉ biếtanh ta đã làm rách miệng vết thương, Thượng Quan Sở không khỏi vẻ mặtvui sướng khi người khác gặp họa cười nói: “Xem cậu còn dám cậy mạnh.”
Nhạc Nhạc mặt không còn chút máu liếc nhìn Thượng Quan Sở, nói: “Tôi cậy mạnh thì sao? Có bản lĩnh, thì cậu đứng lên, đừng nằm.”
“Tôi không có bị mắc lừa đâu.” Bây giờ hiệu lực của thuốc giảm đau đang giảm bớt, toàn thân đều đau, đấu võ mồm với Hòa Nhạc Nhạc, anh mớikhông cảm thấy khó chịu.
Diệp Thanh Linh nhìn 2 người đấu võ mồm, không khỏi vẻ mặt tươi cườithay Nhạc Nhạc kéo ghế dựa ở bên cạnh giường của Thượng Quan Sở, cũnglợi cho 2 người bọn họ thân thiết đấu võ mồm.
Phác Dũng biết Dịch Mĩ Liên bị bắt, lúc Tô Phi còn chưa bắt tay hànhđộng, liền chủ động liên hệ với Tô Phi. Hơn nữa còn mang bà Dịch vềthành phố A.
Phác Dũng nhìn Tô Phi,vẻ mặt khó xử nói: “Chuyện này thật sự không liênquan đến tôi, mong thiếu gia Sở đừng so đo.” Lại nói hắn cũng có tônnghiêm, muốn hắn chủ động cúi đầu trước người khác, thật không dễ.
Tô Phi nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Thiếu gia Sở có thể không truy cứu anh, chẳng qua ông Nghiêm, chúng tôi không thể quản được.”
Phác Dũng cúi đầu xuống, nói: “Con trai ông Nghiêm chết trong tay tôi,ông ta muốn tìm tôi tính sổ cũng không sao.” Chỉ cần không đối đầu trựcdiện với bang Sở, tuy ở thành phố B thế lực của ông Nghiêm rất lớn,nhưng ở thành phố C vẫn không thể làm gì Phác Dũng hắn.
Tô Phi đồng ý nói: “Ân oán giữa các người tự các người giải quyết đi!”
“Vâng!” Phác Dũng nói xong liền xoay người rời đi.
Lúc này bà Dịch sốt ruột nói: “Nghe nói quả nho nhỏ bị thương, sao rồi?Còn có Mĩ Liên, nó thật sự bị cảnh sát bắt sao? Nó có thể bị kết án tửhình hay không!”
Tô Phi không biết phải trả lời bà Dịch như thế nào, cười nói: “Bà ơiđừng lo lắng, thiếu gia Sở đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm. Về phần DịchMĩ Liên...” Tô Phi dừng một chút tiếp tục nói: “Rốt cuộc phán quyết nhưthế nào còn phải chờ pháp luật.”
Bà Dịch nghe xong ngẩn người một lúc lâu, lẩm bẩm: “Xong rồi, Dịch Mĩ Liên thật sự xong rồi. Làm sao bây giờ?”
“Bà ta cũng không niệm tình mẹ con bắt cóc bà, bà Dịch cần gì phải lo lắng cho Bà ta chứ?” Tô Phi có lòng tốt an ủi.
“Dù sao nó cũng là con gái của bà nha!” Bà Dịch vừa nói vừa khóc lên.Tô Phi cũng không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào, chỉ có thểlẳng lặng nhìn bà Dịch, một lúc lâu sau, bà Dịch mới nói: “Chúng ta đếnbệnh viện.”
“Được.” Tô Phi hiểu rõ bà Dịch muốn đến thăm Thượng Quan Sở, tiếp theo đỡ bà Dịch lên xe.
Đến bệnh viện, bà Dịch vẻ mặt bi thương nhìn Thượng Quản Sở, “Quả nho nhỏ, bà nội thật sự xin lỗi con a!”
“Bà nội đừng nói như vậy, con bị thương không có liên quan đến bà nội.” Thượng Quan Sở an ủi nói.
Thấy Thượng Quan Sở trên người quấn đầy băng vải, bà Dịch biết anh bịthương nặng bao nhiêu, qua một lúc lâu, mới nói: “Quả nho nhỏ, bà nộibiết việc này là Dịch Mĩ Liên làm là Dịch Mĩ Liên không đúng, nhưng mà…nhưng mà…” Bà Dịch ấp a ấp úng nói xong, nói đến đây có chút khẩn trương nhìn mặt Thượng Quan Sở, nói: “Nhưng Mĩ Liên thật sự bị án tử hìnhsao?”
Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh thấy bộ dáng đau lòng của bà Dịchcũng không biết nói cái gì cho tốt, ngay lúc hai người không kịp trởtay, Nhạc Nhạc mở miệng, “Lần này bang Sở đã chết hai anh em, ngoài racòn có mười mấy anh em bị thương nặng. Còn có người đi theo bà ta có 5người tử vong, còn lại toàn bộ bị thương nặng. Chuyện này, sau đó cảnhsát lại tham dự, Dịch Mĩ Liên trước mặt cảnh sát nổ súng đả thương contin. Bởi vậy chuyện này chúng con không thể chi phối được.
Thượng Quan Sở cảm kích liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc, nói: “Bà nội đừng quá thương tâm, như vậy không tốt cho thân thể.”
Bà Dịch biết nhiều lời vô ích, thở dài thật sâu, cả người giống như nháy mắt già đi 10 tuổi, bình tĩnh nhìn Thượng Quan Sở, nói: “Hiểu Huyên còn trẻ, quả nho nhỏ đừng so đo với nó.”
Diệp Thanh Linh nghe xong, nhíu mi, nếu không phải Dịch Hiểu Huyên bọnhọ cũng sẽ không đến cánh rừng nhỏ đó, những chuyện này cũng sẽ khôngxảy ra, những người tử vong trong đợt bắn giết này sẽ không có vận mệnhnhư vậy. Nhưng nhìn mặt bà Dịch, cô cùng Thượng Quan Sở cũng không nhẫntâm từ chối yêu cầu của bà Dịch.
Nhạc Nhạc nhìn Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở, nói: “Bà ơi, HiểuHuyên tuổi còn trẻ, nhưng chuyện này, nếu cô ta không bị trừng phạtnghiêm khắc, sợ sau này cô ta khó mà không phạm lại sai lầm lần nữa.”
Bà Dịch nhìn Thượng Quan Sở, Thượng Quan Sở gật đầu nhẹ. Một động tácnhỏ như vậy, bà Dịch đã hiểu rõ ý nghĩ của Thượng Quan Sở, lại thở dài,nói: “Để Hiểu Huyên đến làm bạn với Giai Tình đi!”
“Được rồi!” Thượng Quan Sở mỉm cười nói.
Có thể có kết quả như vậy bà Dịch đã rất thỏa mãn, đứng lên nói: “Quảnho nhỏ dưỡng thương cho khỏe.” Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh trởlại biệt thự nhà họ Dịch.
Vài ngày sau, ông Nghiêm kích động chạy đến nói cho Diệp Thanh Linh, Đường Tử thật sự là con trai mất tích nhiều năm của ông.
Diệp Thanh Linh cười nhẹ, nói: “Nhận con được rồi sao?”
“Không có.” Ông Nghiêm vẻ mặt buồn rầu, nói: “Nha đầu có cách hay gì không?”
Diệp Thanh Linh ung dung nhìn mặt ông Nghiêm, nói: "Có."
Ông Nghiêm vẻ mặt hưng phấn, vội hỏi: "Cách gì?"
“Một khóc hai nháo ba thắt cổ.” Diệp Thanh Linh vẻ mặt hờ hững nói ra đáp án.
“A!” ông Nghiêm sợ hãi than một tiếng, sắc mặt rối răm, “Ông cũng không phải là phụ nữ, cách này quả thật có chút khó khăn?”
Diệp Thanh Linh không ngờ một câu nói đùa của mình, ông Nghiêm còn coilà thật, không khỏi mím môi cười nói: “Vì nhận con trai, tin chắc chútkhó khăn này không làm khó được ông Nghiêm.”
Ông Nghiêm cúi đầu suy nghĩ kỳ, qua một lúc lâu, vẻ mặt kiên định nói:“Mặc kệ, vì con trai, ông cũng không cần cái mặt già này nữa.”
Thượng Quan Sở nghe bọn họ nói chuyện nghẹn cười cực kỳ vất vả, thấy ông Nghiêm cũng không quay đầu lại đi thực hiện phương pháp ‘một khóc hainháo ba thắt cổ’, đột nhiên Thượng Quan Sở cười ra tiếng.
Một lòng muốn nhân con trai ông Nghiêm căn bản không có nghe được tiếngcười của Thượng Quan Sở, cực kỳ tin tưởng đi đến phòng bệnh của ĐườngTử.
“Cười cái gì?” Diệp Thanh Linh hờ hừng nhìn Thượng Quan Sở cười không ngừng.
Thượng Quan Sở nở nụ cười một lúc lâu sau mới nói: “Thanh Linh, em cũngđùa người ta quá trớn đi! Cách này của em thật sự là quá…… quá … buồncười.” Nói còn chưa xong anh lại cười tiếp.
Diệp Thanh Linh cũng bị chọc cười, cười ha ha nhìn Thượng Quan, nói: “Em cũng biết buồn cười a!”
“Vậy sao em lại đưa ra chủ ý như vậy?” Thượng Quan Sở không rõ hỏi.
“Em chỉ thuaanju miệng nói ra thôi, không nghĩ đến ông ấy lại tin là thật.” Diệp Thanh Linh vẻ mặt vô tội.
Nhìn bộ dáng của cô, Thượng Quan Sở lại nở nụ cười, nói: “Em nói xem ông Nghiêm sẽ khóc nháo thế nào?” Là một người đàn ông trưởng thành, khócnháo thế nào thật sự làm người ta tò mò.
"Không biết." Diệp Thanh Linh cười trả lời.
“Lần này Đường Tử gặp phiền phức rồi.” Thượng Quan Sở cười nói.
Ông Nghiêm thật sự thực hiện phương pháp một khóc hai nháo ba thắt cổ,mà mỗi Đường Tử đều phải đối mặt với ông Nghiêm kêu khóc ông hối hận bao nhiêu, vô cùng đau lòng vì con trai mất tích.
Lúc đầu Đường Tử còn có thể tức giận nói ông rời đi, sau đó mỗi ngày như vậy, Đường Tử cũng không nói gì nữa, coi như ông đang niệm kinh.
Đến ngày thứ 5 ông Nghiêm khóc lóc kể lể, chờ ông niệm xong, Đường Tử vẻ mặt lạnh lùng nói: “Muốn tôi tha thứ cho ông sao?”
“Phải phải phải……” Đường Tử có thể nói chuyện với ông, ông Nghiêm vui vẻ cười như đứa trẻ.
“Đừng để chi mẹ nuôi tôi bị phán tử hình, tôi sẽ tha thứ cho ông.”Đường Tử vẫn vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông Nghiêm, thái độ của anh giống như đang bàn chuyện làm ăn với đối phương, hình như anh nhận cho chỉ là một lợi thế đàm phán thôi.
Ông Nghiêm sửng sốt, tiếp theo vẻ mặt khó xử, nói: “Chuyện này khôngphải là vấn đề tôi có đáp ứng hay không, mà là vấn đề pháp luật xử kýnhư thế nào.”
“Bà ấy nuôi tôi hai mươi mấy năm, tôi không muốn bà ấy chết.” Đường Tửlạnh lùng nói rồi lấy chăn bông trùm đầu, không nghe ông Nghiêm nóichuyện nữa.
Ông Nghiêm vẻ mặt uể oải đi vào phòng bệnh Thượng Quan Sở, thấp DiệpThanh Linh vội la lên: “Nha đầu, ông phải làm sao bây giờ a! Đường Tử nó không chịu nhận ông. Nó nói ông phải giúp mẹ nuôi nó không bị phán tửhình, bằng không sẽ không nhận ông là người cha.”
“Không nhận thì không nhận, có phải là người đặc biệt gì đầu chứ.” Nhạc Nhạc cười hì hì nói.
Ông Nghiêm không khỏi mặt trắng không chút máu liếc nhìn Nhạc Nhạc, “Nólà con trai ông, sao có thể cho là người khác mà không nhận chứ?”
Diệp Thanh Linh cười an ủi, nói: “Ông đừng có gấp, Đường Tử anh ta không nhận người cha là ông là tổn thất của anh ta, phải biết trên đời nàyngười muốn làm con trai của ông Nghiêm rất nhiều.”
Đây là an ủi sao? Ông Nghiêm vẻ mặt thất bại, ông sai rồi, sai ở chỗkhông nên nhờ nha đầu kia nghĩ cách. “Quên đi, ông tự tìm cách!”
“Ông không tin lời con sao?” Diệp Thanh Linh cười hỏi.
“À……” Không phải ông không tin, mà là quá tin. Người vì muốn tài sảnnhà họ Nghiêm mà nguyện ý làm con ông không có một vạn cũng có 8000 đi!
Nhưng đứa con này có thể tùy tiện đem cho người khác sao?
Lúc này A Phú từ bên ngoài tiến vào nói chuyện với Thượng Quan Sở, DiệpThanh Linh thấy liền hỏi: “A Phú, cậu có nguyện ý có một người cha nhưông Nghiêm không?”
"Đương nhiên nguyện ý." A Phú không chút nghĩ ngợi trả lời.
Thấy ông Nghiêm vẻ mặt quái dị nhìn mình, Diệp Thanh Linh cười nói: “Xem đi! Vậy không phải là có một người nguyện ý làm con trai ông sao.” Mộtbộ dáng cô không hề nói dối.
Ông Nghiêm thật không biết nói gì liếc mắt nhìn Diệp Thanh Linh, sau đónói với Thượng Quan Sở: “Thiếu gia Sở, chuyện này cậu sẽ không ngăn cảnchứ!”
Thượng Quan Sở bình tĩnh nhìn ông Nghiêm lúc lâu, nói: “Bà ta hại chếtnhiều người như vậy, không bị án tử hình, thì cũng là tù chung thân.”Đối với người muốn hại Diệp Thanh Linh anh sẽ không chừa lại chút tìnhcảm. Anh không muốn cho bà ta bất kỳ cơ hội nào lại tổn thương ngườihành của anh
Ông Nghiêm hiểu rõ gật đầu, cực kỳ cảm kích nhìn Thượng Quan Sở nói: “Cảm ơn.”
Nhìn ông Nghiêm rời đi, Diệp Thanh Linh thở dài: “Trong lòng ông ấy con trai là tất cả.”
Vài ngày sau, Thượng Quan Sở khỏe lên rất nhiều, liền yêu cầu xuất việnvề nhà. Ngay ngày bọn họ về nhà, Dịch Mĩ Liên cũng bị phán án tù chungthân.
Mà ông Nghiêm đầu tiên nói tin tức cho Đường Tử. Hai ngày sau, Đường Tửdưới tình huống không tình nguyện theo ông Nghiêm trở về biệt thự họNghiêm trong cùng một khu với nhà họ Diệp.
Diệp Thanh Linh về nhà, chỉ thấy Lãnh Thần cười ha ha đùa với ThượngQuan Diệp. Lãnh Thần nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Diệp Thanh Linh,nói: “Anh ta có khỏe không?”
"Khỏe." Thượng Quan Sở cười nhẹ nói.
Lãnh Thần ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, hai người nhìn nhau cười. Liềnnày cười, từ nay về sau Thần cùng Thượng Quan Sở thành vì bằng hữu.
Lãnh Thần ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở, hai người nhìn nhau cười. Từ nụ cười này, từ nay về sau Lãnh Thần cùng Thượng Quan Sở thành bạn bè.
Lãnh Thần và Chu Ngao đều là cho nuôi của Thượng Quan Diệp, hai ngườidanh chính ngôn thuận ở trong nhà họ Diệp. Đối với Lãnh Thần cùng ChuNgao, Nhạc Nhạc thường thường sẽ nói: “Hai người định ở đến khi nào mớirời đi hả!”
Hai người sẽ cười hỏi lại: "Chừng nào thì cậu rời đi?"
Nhạc Nhạc cười trả lời: " Khi nào các anh thì rời đi, thì khi đó tôi sẽ rời đi."
Lãnh Thần cùng Chu Ngao cũng cười trả lời: " Khi nào anh thì rời đi, thì khi đó chúng tôi sẽ rời đi."
Mỗi khi nói xong câu này, Nhạc Nhạc luôn trợn to mắt khinh thường nói: “Hừ! Lại bắt chướt người ta.”