Cô nói còn chưa xong, Thượng Quan Sở đã duỗi chân dài ra, nhẹ nhàng đụng một chút vào chân của cô. Diệp Thanh Linh cả người liền đánh vào ngựchắn. Thượng Quan Sở ngồi trên ghế hơi hơi ngẩng đầu tà ý cười, DiệpThanh Linh lại tự động đưa đôi môi đỏ mọng vào trong miệng hắn.
Thượng Quan Sở thuận thế giữ lấy thân thể xinh xắn lanh lợi của DiệpThanh Linh, Diệp Thanh Linh kinh hô một cái chớp mắt môi đỏ mọng mềm mại của cô liền bị chế trụ.
Diệp Thanh Linh trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại của hắn, chân tay luống cuống không ngừng chống đẩy.
Khi đụng tới môi của Diệp Thanh Linh, cái cổ hương quen thuộc kia xôngvào mũi, đảo loạn tâm trí của Thượng Quan Sở, dục vọng như mãnh thú pháhủy đi lý trí của hắn, một bàn tay giữ đầu của cô, tay kia thì giam giữthân thể không ngừng kháng cự của cô, điên cuồng hút lấy đôi môi cô,chiếm lấy hơi thở cô.
Diệp Thanh Linh giận dữ, giãy dụa thế nào cũng vô nghĩa, không giãy dụanữa, môi bị giữ quá chặt chẽ, lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần như điên cuồng của Thượng Quan Sở.
Sau một trận dây dưa, Thượng Quan Sở vẫn không hiểu được đến càng gầntừng bước công thành sự, lại cảm giác được rõ ràng hơi thở lạnh lùng của người trong lòng. Lập tức thanh tỉnh, mạnh mẽ đẩy Diệp Thanh Linh ra,cuống quít nói: "Anh —— Anh —— có chút không khống chế được,—— thực xinlỗi."
Diệp Thanh Linh không nghĩ tới hắn đột nhiên đẩy mình ra, cả người không trọng tâm ngã về phía sau, đầu trúng vào bàn hội nghị. Cơn đau từ phíasau ập tới "Ui da!" Diệp Thanh Linh thét lớn một tiếng.
Thượng Quan Sở thấy Diệp Thanh Linh ngã xuống, lại hoảng hốt, "ThanhLinh, em không sao chứ? Em làm sao vậy?" Trong mắt tất cả đều là áy náy, nhìn kỹ có thể thấy ở khóe mắt hắn có chút nước mắt.
Vốn dĩ tức giận Diệp Thanh Linh thấy khóe mắt của Thượng Quan Sở có chút nước mắt, giận dữ trong lòng biến mất, kìm lòng không đậu nâng tay muốn chùi đi nước mắt, khóe miệng cố gắng nở nụ cười, "Không có việc gì,không chết được."
Nghe cô nói như vậy, vẻ xấu hổ trên mặt Thượng Quan Sở càng đậm, bước lên phía trước ôm cô.
Diệp Thanh Linh thấy thế chịu đựng đau đớn trên đầu, đứng lên, nói: "Bị thương là đầu không phải tay chân, tôi đi được."
Thượng Quan Sở vươn tay ở giữa không trung, lúng ta lúng túng bắt tay lùi về, "Thanh Linh, thực xin lỗi. Anh, anh ——."
" Anh cái gì tôi, đi bệnh viện." Diệp Thanh Linh cũng không có tức giận, ngữ khí vẫn có chút lạnh như băng.
Thượng Quan Sở thế này mới phản ứng lại, gọi điện thoại mời bác sĩchuyên dụng của Thượng Quan gia đến Diệp gia, vẻ xấu hổ, ân cần nói:"Thanh anh đỡ em."
"Giúp tôi cũng đừng buông tay." Diệp Thanh Linh nói thản nhiên, thấy cái gáy rất đau, theo bản năng lấy tay sờ soạng một chút nơi bị va chạmliền thấy tay dính đầy máu.
Rõ ràng đang thanh tỉnh Diệp Thanh Linh vừa thấy máu trên tay, sợ tới mức thất sắc, nháy mắt liền té xỉu.
Thượng Quan Sở đỡ được Diệp Thanh LinhDiệp
" Bác sĩ Bạch, cô ấy thế nào rồi?" khuôn mặt tuấn mỹ củaThượng Quan Sởđầy rối rắm "Sở thiếu yên tâm, trải qua băng bó xử lý, Diệp tiểu thư đãkhông trở ngại." Bác sĩ Bạch kia công thức hóa, kính cẩn báo cáo.
"Sao lâu vậy còn không tỉnh? Thật không có việc gì sao? Sẽ không bị chấn động não hoặc thành người thực vật chứ?" Thượng Quan Sở liên tiếp hỏi, ý nghĩ thất điên bát đảo"Không có nghiêm trọng như vậy, một tuần sẽ tốtthôi." bác sĩ Bạch thở dài, phe phẩy đầu, nghĩ rằng mới vài ngày khônggặp Sở thiếu sao lại trở nên ngu si như vậy? Ai! Đúng là tình yêu.
Tô Phi, Ngô Vân nghe xong không khỏi trợn trắng mắt, Sở thiếu có thể bị chấn động não lắm.
"Bác sĩ Bạch cô ấy khi nào thì tỉnh thế, không phải không nghiêm trọngsao? Vì cái gì lại té xỉu?" Thượng Quan Sở lại là một trận bực tức đặtcâu hỏi.
"Về phần té xỉu, đó là bởi vì Diệp tiểu thư sợ máu." Bác sĩ Bạch nóithấm thía. Kỳ thật hắn cũng không muốn giải thích nhiều với bạn Sở thiếu bị tình yêu che mắt này, Sở thiếu này rất kỳ quái, lại vui buồn thấtthường nên chỉ có thể cẩn thận mà giải thích. Sợ tên ác ma này mất hứngmột cái đem hắn phái tới núi làm bác sĩ.
Hai tiếng sau, Diệp Thanh Linh nhàn nhã tỉnh lại.
Nhìn Thượng Quan Sở ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm mình. Tiếp theothản nhiên hỏi: "Thượng Quan Sở anh ở trong này làm cái gì?"
"Chăm sóc em?" Thượng Quan Sở nhìn cô.
"Chỉ dùng ánh mắt để chăm sóc sao?" Diệp Thanh Linh trêu đùa, cô hiệntại rất đói bụng, nếu ai có thể đem đồ ăn tới thì cô vô cùng cảm kích.
"Em có yêu cầu gì thì cứ nói, anh chắc chắn sẽ làm theo." Hiện tại mặc kệ cô nói cái gì hắn đều sẽ nghe theo.
Diệp Thanh Linh tin tưởng hắn có thể nói được thì làm được, thản nhiên mở miệng: "Đói bụng."
" Anh kêu người đi làm." Không tưởng cô sẽ nói lời nói giống như một đứa bé vậy, Thượng Quan Sở cực kỳ vui sướng.
"Ách ——" Hiện tại mới làm có quá trễ hay không, hắn chăm sóc người ta như vậy sao, cô chưa bị thương chết, cũng đã bị chết đói.
Thấy biểu tình quái dị của cô, lại dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, hắnđột nhiên thấy có chút quẫn bách, ra ngoài phân phó, "Đi làm chút đồ ănđến, trong vòng mười phút."
"Sở thiếu, chuyện này —— Chuyện này ——." Ngô Vân nghe xong cái trán tràn ra mồ hôi, căn bản chính là làm khó hạ nhân, mười phút có thể đi nơinào làm đồ ăn?
Nhà hàng có làm, cũng không nhanh như vậy nha.
"Có phải Thanh Linh tỉnh không, có phải Thanh Linh muốn ăn không?" Má Trương bưng khay đi tới, động tác rất nhanh mà linh mẫn.
Thượng Quan Sở nhìn Má Trương bưng cháo cùng đồ ăn sáng, không khỏi cảm thấy xấu hổ, hắn quả thật không biết chăm sóc mà.
Nếm qua cháo Má Trương làm cho, Diệp Thanh Linh lại nhờ Má Trương lấymột quyển sách đến xem, Má Trương rời khỏi phòng, Thượng Quan Sở liềncùng một đám người vào phòng.
Gấp giường, nệm, chăn, nhất nhất đem hết vào phòng, sau đó sắp xếp lại xong, mọi người mới rời khỏi đi.
"Đây là cái gì?" Diệp Thanh Linh nhìn mấy thứ kia rất đau đầu, hắn lại muốn làm cái gì? Không phải nói sẽ không bắt buộc cô sao?
"Chăm sóc em." Thượng Quan Sở nói rất đúng lý hợp tình.
"Má Trương sẽ chăm sóc tôi." Diệp Thanh Linh ngữ khí lạnh như băng.
Hắn ngồi ở cách giường cô không xa, cười hì hì nói: "Em không cho anh chăm sóc em, anh sẽ lo lắng."
"Anh không phải nói sẽ không bắt buộc tôi sao?." Hắn có cái gì lo lắng,hắn chăm sóc như vậy mới làm cô lo lắng. "Đây là chăm sóc không phải bắt buộc, hơn nữa anh sẽ không làm cái gì với em?" Hắn nhìn gương mặt trắng nõn của cô , nội tâm tự trách.
Hắn có lẽ sẽ không gây rối cô nữa, nhưng cũng không thể như vừa rồi chỉdùng ánh mắt chăm sóc cô. Hắn không phải chăm sóc mà là tra tấn. DiệpThanh Linh thản nhiên nhìn hắn sau một lúc lâu, cuối cùng thở dài mộthơi nói: "Quên đi, anh muốn như thế nào liền như thế ấy đi!" Nói xongliền muốn đứng dậy.
"Em muốn đi đâu?" Hắn hoảng hồn, tưởng rằng cô đem phòng này cho hắn
"Đi WC!" Như vậy cũng không biết, chăm sóc như hắn vậy cô bảo đảm sẽ chết sớm.
Thượng Quan Sở nhìn bước chân không ổn định của Diệp Thanh Linh, muốn tiến lên dìu.
"Không cần." Cô càng ngày càng không tự do, mấy ngày nay, hắn lúc nàocũng khắc khắc ở bên cô không coi cô vào đâu. Cô về nhà cũng đi theo cô, ăn cơm cũng đi theo cô, hiện tại ngay cả ngủ cũng muốn đi theo cô,nhưng hắn cũng không thể ngay cả cô đi WC cũng muốn đi theo đó chứ ?!
Nghe ra cô trong miệng cường ngạnh, Thượng Quan Sở không dám lỗ mãng, sợ lại làm cô bị thương.
Khi hắn thấy cô đi đến cửa WC, dừng lại bước chân, trừng mắt nhìn, thảnnhiên nói: "Tôi thấy anh không nên gọi là Thượng Quan Sở."
"Nga?" Hắn hai mắt nhíu lại, không nói chuyện.
"Hẳn là kêu Thượng Quan Sên dính." Diệp Thanh Linh nói xong ngay cả bản thân đều bị chọc cười, tâm tình sung sướng.
"Trên đời này có con sên nào đẹp trai như anh sao như vậy sao?" ThượngQuan Sở đầu đầy hắc tuyến, sao cô lại có thể kêu hắn là sên? Thấy thếnào cũng nên là Rồng mới đúng.
"Không phải sên sao? Ừm! Đúng là không giống, Thượng Quan Sở thiếu nhưthế nào cũng nên là nhân trung chi long của Thành phố A mới đúng!" DiệpThanh Linh gật đầu đồng ý lời nói củaThượng Quan Sở, ánh mắt đột nhiênsáng ngời, cười nói: "Vậy kêu Thượng Quan Long dính đi, tên này khôngsai nga." Nói xong vừa lòng cười.