Hoắc Thâm nhấc mí mắt lên: “Còn chuyện không?”
Dư Hưng ho một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Còn trẻ tuổi đừng buông thả dục vọng quá độ, muộn một chút thì tới công ty một chuyến.”
Hoắc Thâm: ” ”
Cúp điện thoại xong, Hoắc Thâm nhìn bản thân mình trong gương một cái, sau khi rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Lê Nhất Ninh còn đang ngủ.
Anh ngắm nhìn cô gái nhỏ một lúc rồi mới xoay người đi xuống lầu.
*
Chú Hứa là người vui vẻ nhất.
Õng nhìn đồng hồ trên tường một cái, đã mười giờ rồi mà ông bà chủ của họ còn chưa dậy.
Nghĩ vậy chú Hứa cong mồi cười.
Người làm bên cạnh nghi ngờ nhìn hai cái, gọi một tiếng: “Chú Hứa, chú cười gì vậy?”
Chú Hứa khoác khoác tay, liếc người làm một cái: “Cô không hiểu.”
Người làm: ” Chú Hứa, bữa sáng ông bà chủ
ăn gì? Hôm nay không cần bảo nhà bếp làm bữa sáng sao?”
Chú Hứa: “Không cần, đợi lát nữa hai người họ dậy để tôi làm.”
Lời vừa dứt, Hoắc Thâm đã xuất hiện ở ngưỡng cầu thang rồi.
Chú Hứa thu khóe môi đang cười của mình lại, ho một tiếng rồi nói: “ông chủ dậy fôi.”
Bước chân của Hoắc Thâm khựng lại, liếc nhìn nụ cười trên mặt chú Hứa một cái, ‘ừm’ một tiếng.
“Ông chủ muốn ăn gì?”
Hoắc Thâm suy nghĩ mấy giây: “Ăn gì cũng được.”
Mắt chú Hứa vụt sáng, nhìn về phía Hoắc Thâm:
‘Còn bà chủ đâu ạ?’
Hoắc Thâm lành lạnh liếc ông một cái.
Chú Hứa sờ mũi, ngầm hiểu trong lòng nói: “ông chủ đợi một lát, tôi đi phòng bếp ngay.”
Lê Nhất Ninh bị cơn đói làm cho tỉnh.
Tối qua cô theo Hoắc Thâm đi nhà chung cư hóa trang, gọi thức ăn ngoài tới cũng chỉ ăn qua loa hai đũa là thôi ăn không vào nữa.
Cộng thêm cuộc giày vò tối qua thể lực và
tinh lực đều bị rút sạch, đói nhũn cả người.
Cô mở mắt ra, vừa muốn ngồi dậy lại ngã trở về.
Eo xót lưng đau.
Lê Nhất Ninh hít sâu một hơi, chui vào trong chăn nằm một lúc mới cảm thấy bản thân hình như tỉnh táo lại.
Cô gian nan bò dậy khỏi giường, lúc chân vừa chạm đất thì suýt chút nữa là nhũn xuống.
Lê Nhất Ninh mài răng.
Nhớ tới chuyện tối qua thì nhịn không được muốn ‘giết người’.
Hoắc Thâm đúng thật là quá biến thái hu hu
hu hu hu. Truyện Xuyên Nhanh
Lê yếu ớt căn bản phản kháng không được.
Lê Nhất Ninh đi vào phòng tắm, đợi khi cô tắm
rồi trở ra thì trong phòng đã có nhiều thêm một người.
Hai người nhìn nhau một cái rồi Lê Nhất Ninh dời mắt đi.
Đáy mắt Hoắc Thâm đầy ý cười, đi về phía cô: “Đói fôi?”
Lê Nhất Ninh nhìn mũi chân của anh, giẫm mạnh lên một cái mà không buồn nghĩ ngợi: “Anh nói xem.”
Hoắc Thâm cười, sắc mặt trên mặt ôn hòa đi không ít.
Anh duỗi tay xoa lên mái tóc của cô: “Muốn xuống lầu ăn hay là ăn trong phòng?”
Nghe xong, trong lòng Lê Nhất Ninh vang lên tiếng chuông cảnh báo, cô trợn tròn mắt nhìn Hoắc Thâm: “Anh muốn làm gì?”
Hoắc Thâm: ” ”
Bị ánh mắt này của cô nhìn như vậy, Hoắc Thâm không khỏi tự kiểm điểm một chút là bản thân quá đáng lắm rồi phải không.
Nhớ tới ồn hương nhuyễn ngọc trong lòng tối qua, con ngươi anh tối đi che miệng ho một tiếng: “Anh là sợ em cảm thấy ngại ngùng khi đối mặt với chú Hứa.”
Lê Nhất Ninh: “???”
Cồ hoảng hốt nhìn Hoắc Thâm: “Chú Hứa?”
Bồng, mặt cồ phút chốc đỏ lên: ” Cách âm
trong phòng kém như vậy sao?”
Hoắc Thâm: ” Cách âm trong phòng rất tốt,
nhưng em dậy quá muộn.”
Lê Nhất Ninh quay đầu nhìn một cái, ồ, mười hai giờ trưa rồi.
Nhìn thấy thời gian đó, cô nhịn không được bắt đầu làu bàu: “Em dậy muộn là trách ai?”
Hoắc Thâm hôn cô một cái, biết nghe lời mà hạ giọng dỗ dành: “Trách anh.”
Lê Nhất Ninh: ” ”
Ngừng lại mấy giây, Hoắc Thâm lại bổ sung thêm: “Chống cự không (Tược sự quyến rũ của em.”