Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ 2

Chương 13: Đến trễ




Hàn Thiên Ngạo rời khỏi đó không bao lâu, máy bay trực thăng quân đội của bọn người Lục Tư Thần mới đến được địa điểm, họ đáp tại một bãi đất trống khá rộng, cách nhà kho khoảng một cây số. Cánh quạt máy bay vẫn duy trì hoạt động tạo nên những luồng gió có sức ép rất lớn, cây cối nằm ở cự li gần đều bị tàn phá rất nhiều, những đám lá rụng dưới mặt đất bay tứ tung rồi lại tạo thành vòng theo luồng gió. Chân máy bay dần dần chạm đất, chờ đến khi nó dừng hẳn mọi hoạt động, ở khoang cửa phía sau một cầu thang được thả xuống mặt đất. Người bên trong chưa đầy năm phút đã leo xuống hết trừ phòng lái.

Cấp dưới của anh bắt gặp thân ảnh của một người phụ nữ cách đó không xa, vội vàng chạy lại báo cáo: “ Phó tư lệnh! Hộc hộc... Đằng kia có một cô gái, trạc tuổi tiểu thư!”

Lục Tư Thần nghe tin, kích động chạy lại nhưng phát hiện vẫn là không phải em gái mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an, chưa bao giờ anh sợ cái chết như lúc này, chưa bao giờ anh cảm thấy hối hận vì những quyết định cứng nhắc của mình như hiện tại và cũng chưa bao giờ anh có ý định giết người như hôm nay.

Tổ trọng án vây giữ người phụ nữ đang cố ý bỏ trốn sau đó đưa cô ta đến trước mặt cấp trên. Do Kiều Yến Ân không mang theo giấy tờ tùy thân cho nên cảnh sát khó mà điều tra ra được danh tính.

Đội trưởng trong tổ nhướng mày hỏi: “ Chúng tôi cần cô khai báo đầy đủ tên tuổi, địa chỉ nơi trạm trú.”

“...” Cô im lặng, cả hai bên đều im lặng.

“ Mau thành thật khai báo, chúng tôi cần lấy lời khai từ cô.”

Một người đàn ông bước ra từ giữa đám người, trông có vẻ rất uy quyền, lên tiếng: “ Không cần. Tôi biết cô gái này là ai.”

Lập tức, mọi sự chú ý đều dồn hết vào người ông ta.

Nói tiếp: “ Con gái út ứng cử viên Kiều Hiền Minh... Kiều Yến Ân!”

“ Ồ!” Lục Tư Thần nhấp môi, anh cảm thán khiến tất thảy đều phải ngỡ ngàng.

Ngưng một chập rồi lại nói: “ Hóa ra lại là người quen. Vậy thì đành nhờ đồng chí cảnh sát giao tiểu thư này lại cho cấp dưới của tôi, còn... những người khác, đem đi!”

“ Rõ!”



Nghe được những lời vừa được thốt ra, Kiều Yến Ân vui mừng cứ ngỡ Lục Tư Thần cũng những người ở đây đều nghe theo chỉ thị của Kiều Hiền Minh mà đến đây đón cô trở về. Ánh mắt sáng rực, ra lệnh với giọng điệu tự hào: “ Sao còn ngơ ra đó, mau đưa bổn tiểu thư về nhà thay quần áo. Tôi nhiễm bệnh các người không xong đâu!”

Cuối cùng trên khuôn mặt điển trai kia cũng có chút thay đổi, anh kéo khóe môi lên, hơi nhếch sang một bên, cười mỉa: “ Cô Kiều hình như cô có bệnh thật rồi.”

Lục Tư Thần “a” một tiếng, nụ cười lạnh vẫn giữ nguyên trên môi, giọng điệu chín phần đều mang ý bỡn cợt.

“ Chết rồi làm sao đây? Tôi không thể đưa cô về nhà được đâu nhưng mà muốn gặp bố thì... nhẫn nại đợi thêm chút. Nhé! Hahaha!”

Tiếng cười vừa dứt, bầu không khí liền trở nên căng thẳng.

Cô cổ quái nhìn anh, sâu trong ánh mắt thấy rõ sự đề phòng, không khỏi có chút khó hiểu: “ Ý anh là sao?”

“ Cô nghĩ sao?”

Lục Tư Thần toàn thân cây đen, mái tóc vì bận rộn mà chưa kịp chải chuốt, rũ nang tầm mắt nhưng vẫn không thể che đi gương mặt góc cạnh, điển trai. Đôi chân thẳng tấp, dáng người đặc biệt ưa nhìn hơn cả Hàn Thiên Ngạo.

Một mỹ nam đang sừng sững trước mặt Kiều Yến Ân, thế nhưng bộ dáng bây giờ đã khác với mọi ngày. Trong cô không còn sự khao khát đoạt được nữa mà thay vào đó là vẻ mặt nơm nớp lo sợ, toàn thân mềm nhũn, có cả muốn vãi ra quần.

Ánh mắt anh sâu thật sâu, khuôn mặt không biến hóa một chút cảm xúc có đào cách nào cũng không đoán được tâm tư. Ngược lại con ngươi trong trẻo ấy dường như lại có thể nhìn thấy được lòng người.

Cô rụt đầu, nhỏ giọng hỏi: “ Anh là gì? Có quan hệ gì với cô ta.”

.......................còn tiếp..........................