Một phút rồi lại mười phút trôi qua, cứ mãi như thế, tất cả đều không nói với nhau một câu nào. Thời gian như ngừng trôi, không gian thì yên tĩnh đến mức đáng sợ, lâu lâu lại nghe thấy tiếng khoác thút thít phát ra từ Uyển Ninh.
Trong cơn hôn mê, Lục Mạn Y cảm giác nhứ bản thân đang ngủ một giấc ngàn thu, trong mơ cô trải qua vô số câu chuyện, kiếp trước có, nguyên chủ cũng có. Ở kiếp trước của mình, cô thấy gia đình vẫn còn đó, đây thực sự mới là nhà, là nơi làm cô lưu luyến không muốn rời đi cũng không muốn mất đi. Mãi muốn bố mẹ bên cạnh... Giấc mơ đã tái hiện lại khung cảnh vào một buổi sớm trong lành, cả nhà hạnh phúc cùng nhau chạy bộ. Tiếp đến là câu chuyện cuối tuần, Bạch Vi Vi cùng bố mẹ đến khu vui chơi, cùng nhau quây quần bên nồi lẩu. Vợ chồng họ Bạch đưa tay đón lấy đứa con gái bé bổng, khuôn mặt lộ rõ vẻ sủng nịnh, cưng chiều, trên tay còn cầm theo một cây kẹo bông gòn đầy sắc màu mà cô yêu thích.
“ Tiểu Vi con xem đây là gì nào?”
“ Mẹ!!! Con muốn ăn.”
Bạch Vi Vi dang tay chạy về phía họ. Bất chợt, có thứ gì đó bắt lấy cổ chân kéo cô trở lại, liền bị dọa đến ngất đi. Ở khoảng không đen mù đen mịt đó, nó bao trùm, cắn nuốt lấy cô khiến cô vô cùng ngột ngạt.
“ Không được! Bố ơi! Mẹ ơi! Con ở đây, mọi người đâu cả rồi... không được đâu!” Hoảng loạng, gào thét.
Ánh sáng trói lóa chợt lóe ra trước mắt, hô hấp cũng dần trở nên ổn định và cũng có thể lấy lại tầm nhìn.
“ Đây là nơi nào?” Bạch Vi Vi được đưa đến một nơi khác thế nhưng dường như nơi này cô đã từng đặt chân đến vì trông rất quen thuộc.
“ Tiểu Bảo! Nhìn sang đây nè con. Lại đây với bà.” Dáng vẻ của người phụ nữ vô cùng hiền từ và phúc hậu, độ tuổi chỉ khoảng rơi vào đầu đó không dưới năm mươi.
Hóa ra cô đã bị đưa đến kiếp thứ hai. “ Nhưng sao Lão Thần, bố mẹ và cả ông bà nội đều trẻ như vậy?”
Cô đưa hai bàn tay bày ra trước mắt, mỗi một ngón tay của cô lại nhỏ nhắn, mềm mịn và mũm mĩm đến bất ngỡ. Trông thật đáng yếu biết mấy! Giống như măng cụt vậy!
“ Ông!” Môi nhỏ mấp máy, cất lên tiếng gọi. Cô bập bẹ chạy đến, chồm lên lao thẳng lào lòng Lục lão gia. Sau đó, hai tay choàng lên cổ ông, ôm chặt để bản thân không bị ngã. Thái độ cả nhà đối với cô vẫn như ngày nào, nhẹ nhàng và chu đáo, ánh mắt còn có chút cưng chiều hệt như bố mẹ Bạch vậy. Những kí ức tuổi thơ mà cô đang mơ thấy, đều là sự thật mà cô đã từng trải qua sao? Thế nhưng cô chẳng nhớ đến một chút nào về họ. Vì vậy nó khiến cô toàn thân sợ hãi, cô không dám tin đây là cuộc đời của mình, ở đây cô cứ như là một cô công chúa bé bổng vậy. Cứ như thế Bạch Vi Vi mãi sống trong giấc mơ cùng gia đìn nhà họ Lục, tình yêu thương mà họ dành cho đã khiến cô phải tin rằng đây thực sự là thật. Thế cho nên Bạch Vi Vi cũng chính là Lục Mạn Y và Lục Mạn Y sẽ là cuộc đời mà Bạch Vi Vi phải trải qua. Mạn Y chìm đắm trong tuổi thơ hạnh phúc, dần dần lớn lên trong vòng tay của gia đình sau đó trưởng thành trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp. Thế nhưng... bị kịch đã xảy đến.
“ Khụ ặc...Chú cứu con! Cháu không biết bơi, đừng bỏ cháu lại. Ha! Cháu...Hức!”
Lục Mạn Y chìm xuống đáy hồ lạnh lẽo, phía trên mặt hồ đều là băng tuyết. Thế nhưng cái lạnh của mùa đông lại không đáng sợ bằng cái anh của lòng người. Nơi này quá vắng vẻ, không một ai nghe thấy cũng không thể kịp đến cứu cô. Dần dần, cô mất đi tầm nhìn, xung quanh lại chỉ còn bóng đêm bao trùm. Cô không thể nhìn thấy, thậm chí cũng không thể nghe được âm thanh của mọi vật xung quanh. Phía bên trong tiềm thức của mình, Lục Mạn Y rồi cuộn mình lại, cô gục đầu vào gối, nước mắt lã tả rơi vì quá sợ hãi. Dù cho ở hiện thực cô vẫn còn đang hôn mê, thế nhưng sâu trong khóe mắt lại trào ra một dòng nước ấm, tuông xuống. Chẳng lẽ kết cục của cô chỉ tới đó. Khóc mệt rồi Mạn Y tự ngủ thiếp đi trong chính giấc mộng của bản thân, ngủ mãi không chịu tỉnh dậy. Ở hiện thực, thân nhiệt hiện tại của cô đang rất cao, tuy tình hình đã chuyển biến tốt hơn nhiều so với vài giờ trước thế nhưng vẫn rất cần đến sự chăm sóc và theo dõi chặt chẽ từ phía các bác sĩ.
Đột nhiên, bác sĩ lại thông báo tình hình cô trở nặng. Hàn Thiên Ngạo không tài nào bình tĩnh được rất muốn vào bên trong trông cô thế nào nhưng dù có yêu cầu ách mấy họ vẫn nhất quyết không cho người nhà vào thăm bệnh nhân ngay lúc này, anh buộc lòng phải ngồi chờ đợi từng giây từng phút ở bên ngoài.
.............Còn tiếp...........