May mắn thay, vào lúc nay hai người Louis và Tư Mã Ngôn cùng nhau bước vào. Tay xách nách mang, họ mang thức ăn đến cho hai người các cô, trên tay còn đem theo không ít tài liệu công việc. Trong túi giữ nhiệt có cả cháo và một ít thức ăn nhẹ.
Tư Mã Ngôn lên tiếng:“ Nào mau ăn thôi, chúng tôi cũng đói lắm rồi!”
“ Đúng vậy! Y Y vẫn còn nằm đó vậy nên chúng ta không thể gục ngã được, phải giữ sức khỏe để còn có sức chăm sóc em ấy.” Louis.
Thấy vậy Tô Uyển Ninh liền giở trò đâm chọc: “ Này hai người... chồng đi trước vợ gật gù theo sau đấy à!”
Nghe vậy cả hai bốn mắt nhìn nhau sau đó vài giây liền đồng loạt hất mặt sáng hướng khác. Thật ra lần đâu tiên hai người họ gặp nhau đã như nước với lửa, bất đồng hệt như những đứa trẻ hiếu thắng, hễ mỗi lần hơn thua những người xung quanh đều phải đau đầu. Nhưng giờ thấy họ hòa thuận được như vậy cũng thấy an tâm.
“ Louis! Ăn mau đi! Ăn xong rồi thì lên tầng thượng tìm tôi, có việc gấp.” Nét mặt Tô Uyên Ninh vô cùng nghiêm tục, thận trọng. Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng ngầm hiểu được sau đây có muốn nói với mình.
Gật đầu không một chút do dự: “Ố kê!”
“ Vậy Mã Ngôn, Thiên Ngạo... Tôi nhờ mọi người trông em ấy chút nhé!”
“ Um yên tâm. Có tôi đây sẽ không có mệnh hệ gì đâu.” Tư Mã Ngôn bày ra vẻ mặt vô cùng uy tín, nhẹ mỉm cười, dụng ý muốn nói với họ không cần lo lắng cứ giải quyết chuyện cho ổn thỏa.
Hoàng hôn dần buông xuống, đó là khi nhưng ánh nắng gắt gao của mặt trời ban ngày dần biến mất. Ánh tịch dương đã nhường chỗ cho màn đêm ngự trị. Thành phố đang thay màu áo mới, lấp lánh ánh đèn đầy sắc màu của nhân loại, trông thật xinh đẹp và bình yên. Louis nhìn ngắm phòng cảnh xung quanh xuyên qua khung cửa kính trong suốt, ánh mắt chứa đầy vẻ mệt mỏi.
Không bao lâu sau, anh đứng dậy tời bước.
Anh mở tung cánh cửa thông ra đỉnh tòa nhà. Cửa vừa mở anh liền thấy được bóng lưng của Tô Uyển Ninh, cô đã đứng chờ ở đó từ rất lâu. Thuận tay anh châm điếu thuốc đưa lên miệng, tàn thuốc theo luồn gió bay đi, khói thuốc uốn lượn trong không trung. Hít ột hơi thật sâu để lấy lại trạng thái tốt nhất, anh tiến lại gần hơn.
“ Không đến muộn chứ?”
“ Không đâu! Rất muộn là đằng khác!” Tô Uyển Ninh quở trách.
“ Sao? Việc gì?” Louis đi thẳng vào vấn đề.
“ Anh ấy quyết định sẽ đưa Y Y trở về. Xem ra với tình hình nãy cứ để em ấy ở đây mãi cũng không khá hơn là bao. Tôi đã liên lạc với chuyên khoa điều trị cho Y Y trước kia, sáng mai cậu đến khách sạn đón ngài ấy, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa bên này, sau đó... khởi hành và còn chấm dứt mối quan hệ của em ấy với những người ở đây.”
“ Aaaa!” Louis cảm thán.
“ Chuyện này tôi đã bàn bạc qua với Lão Thần rồi!”
Tô Uyển Ninh có hơi bất ngờ: “ Thế tôi là người cuối cùng à?”
“ Cũng không hẳn?” Anh nhấc vai, nhếch mép.
“ Anh ta thì sao? Có biết không?” Tô Uyển Ninh ý muốn chỉ đến là ai đây.
“ Anh ta? Hàn Thiên Ngạo?” Louis đoán ra được người cô muốn nói đến lúc này.
Tô Uyển Ninh gật đầu xác nhận.
“ Không quan trọng. Lão Thần có cách giải quyết của cậu ta. Chúng ta cứ tập trung vô sức khỏe của Tiểu Bảo là được rồi!”
“ Như thế nào đều được. Miễn là tốt với em ấy.”Uyển Ninh nêu lên cảm nhận của của bản thân.
Cuộc trò chuyện kéo dài không biết đến tận bao giờ. Chỉ biết sau nửa đêm, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì hai người mới quay trở vị trí của mình.
.................Còn tiếp.....................