Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ

Chương 30: 30: Yếu Lòng




Cô cũng từng có một gia đình và đã được bù đắp với tổ ấm mới, nhưng thời gian naỳ vẫn không kịp để trở về đoàn tụ cùng mọi người.



Cảm giác thật lạc lõng giữa nơi vừa xa lại, lại vừa quen thuộc.



“ Chị.



Có thể dừng xe ở đây được không?” Bất ngờ lên tiếng.



Uyển Ninh thấy thế có hơi ngạc nhiên: “ Sao thế? Em bị sao ư?”

Cô lắc đầu lẻm lỉnh trả lời một câu tá hỏa: “ Không.



Em xuống từ đây đi bộ đến công ty, dù sao cũng không xa.”

“ Nhưng ngoài trời đang rất lạnh! Em...”

“ Quần áo em rất dày, có thể giữ ấm.”

“ Thôi được.



Chị tìm chỗ nào để dừng xe, em chờ chút! ”



Tô Uyển Ninh chỉ biết não nề đồng ý, cô thừa biết tính cách cứng đầu từ bé đến lớn vẫn không chịu sửa của Mạn Y.



Dù cho ai có can thiệp, cũng không thay đổi được ít gì đâu.



Nhưng cô lại không hiểu được rằng cô ấy mong muốn điều gì, Lục Mạn Y muốn có cuộc sống tự do của riêng mình, làm những điều mình thích.





Cũng chỉ vì căn bệnh quái ác này mà khiến cả gia đình điên cuồng lo lắng, giám sát cô.



Liệu cô có hiểu được cho tấm lòng của họ không? Dĩ nhiên là có, nhiều hơn là đằng khác.



Bước từng bước một mình trên đoạn đường phủ đầy tuyết.



Lục Mạn Y không ngừng hồi tưởng lại quá khứ, nghĩ về khoảng thời gian hạnh phúc cùng nhà họ Bạch ở kiếp trước, nghĩ về ngày này năm đó cả nhà bọn họ dắt tay nhau đi dạo dưới bầu trời tuyết, cùng đi shopping, cùng xúm lại thưởng thức món lẩu cay nóng và những món quà bé nhỏ dành tặng nhau.




Kỉ niệm thì còn vươn vấn quanh đây nhưng người đã không còn nữa.



À còn chứ! Còn cô lẻ bóng nơi này.



Đúng là không tài nào buôn bỏ được quá khứ ấy, nó vẫn chấp ẩn bên trong không thể xóa nhòa.



Cô mong chờ đến ngày có thể rửa sạch nỗi oan cho gia đình, giành lại tất cả đã bị cướp đi, trừng trị cặp gian phu dâm phụ Vũ Minh Triết, Nguyệt Tử Du.



Nợ máu phải trả bằng máu.



Cứ thế mà tản bộ một mình, không biết rằng phía sau luôn có người dõi theo.



Một người đàn ông khoác trên mình bộ âu phục màu nâu lịch lãm, khoác bên ngoài là một chiếc áo trench coat và choàng thêm vào cổ một chiếc khăn bông màu trắng.




Từng bước từng bước đi theo bóng lưng quen thuộc, ngắm nhìn từng cử chỉ.



Hàn Thiên Ngạo đang trên đường đi đến một buổi đấu giá tranh nghệ thuật gần đây, nhằm múc đích quyên góp ủng hộ cho trại trẻ mồ côi thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc và anh nhận định rằng đó chắc chắn là cô, Lục Mạn Y.





Cô gái ấy với tấm thân mà anh coi là nhỏ bé, hai tay ôm vòng qua nhau để giữ ấm, một mình chơi vơi giữa đại lộ đông người, giữa trung tâm thành phố phồn hoa.



Cảnh này làm cho trái tim anh co thắt lại, đau lòng mà lập tức xuống xe chạy theo cô.



Âm thầm theo đuổi cô gái ấy, ngay lúc này anh chỉ muốn đem cô gái thanh thuần đáng yêu vào lòng mà âu yếm.



Chán nản, Lục Mạn Y cúi đầu nhìn từng bước chân, không may lại đâm đầu vào vật thể to lớn, vừa ấm vừa rắn chắc, sợ đến mức lùi về sau vài bước.



Lấy tay ôm lấy đầu mình, cô ngẩn đầu nhìn lên đôi mắt ngấn lệ còn có chút ửng đỏ cũng theo đó mà lộ rõ.



Lại vô tình bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng ấy, khựng lại vài giây mới nhận ra đó là anh, cô hoảng hốt sợ rằng vẻ mặt xấu xí này sẽ bị lộ tẩy mà tiếp tục cúi đầu, không dám ngẩng lên dù chỉ một lần.



Hàn Thiên Ngạo lần đầu tiên thấy cô như vậy.



Giống như một đứa trẻ cần sự yêu thương vậy.



Tiến từng bước lại gần đến khi chỉ cách cô chưa được một bước chân, anh bình tĩnh chủ động ôm lấy người vào lòng.



Cả người toát lên vẻ ôn nhu, không đâu là không ấm áp êm ái.



Mọi cảm xúc tồi tệ đè nén biết bao lâu nay, đều bị một phút xao xuyến mà bộc phát ra ngoài.





Mạn Y vỡ òa, gục đầu vào ngực anh mà khóc lớn, bả vai rung rung.



Như có thứ gì đó để cô an tâm dựa vào, một thứ cảm giác an toàn tuyệt đối mà cô chưa từng cảm nhận được.



Một trái tim vỡ nát, mang trên mình đầy ắp vết thương, đầy đến mức không thể chồng chất thêm được nữa.



Nó lui mình vào một căn phòng tối, tách biệt với thế giới bên ngoài chỉ vì nó sợ hãi, chấp niệm với quá khứ đã từng đổ nát và cũng không còn lòng tin đối với cuộc đời này.



Vốn định sẽ mãi mãi một mình cô quạnh nơi xóm vắng cuộc đời.



Ngờ đâu anh bước đến mở ra cánh cửa ấy, đem ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, chính anh là người đem lại tia hi vọng cuối cùng đến cho người.



Những lúc có thể nhẹ nhàng khóc ra như vậy trong lòng không còn thấy nặng nề nữa, thoải mái hẳn ra.



ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ.