Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 30




Trong trường hợp này, người phụ nữ bình thường sẽ có phản ứng: Tôi không muôn, đây là đồ của anh, sao tôi có thể nhận được?

Còn Vân Thư thì: “Là anh nói đó nha, không được đổi ý, hây, sao lấy sim của anh ra đây? Tôi tìm không thấy khe cắm sim.

“Không có khe cắm sim, mỗi chiếc điện thoại đều có thẻ sim có định, không thay thế được.” Tạ Mẫn Hành giải thích.

Nghe vậy, Vân Thư nhìn điện thoại phát sâu: “Vậy I nêu người khác biết số điện thoại của anh, mỗi ngày gọi cho anh, anh lại không đổi được sim, lại không nỡ ném điện thoại đi thì làm sao?” Phải biết rằng, điện thoại của cô chỉ sợ bật chê độ chồng quấy rồi thì mỗi ngày sẽ có đủ loại bán hàng gọi điện thoại cho cô.

Tạ Mẫn Hành giới thiệu: “Nó là đỗ dùng thông minh. Tự động nhận ra số điện thoại, đồ quê mùa.

Vân Thư nhận được điện thoại di động trong truyền thuyết, Tạ Mãn Hành nói cô quê mùa, cô có thể không sö đo. Dù sao điện thoại mới là Vươiit giả, những thứ khác đều là Thanh đồng.

“Nói số điện thoại cho tôi đi, tôi ghi nhớ trước.” Vân Thư tiếp tục xem điện thoại, đồng thời nói với Tạ Mẫn Hành.

“412163432” Tạ Mẫn Hành nói.

Vân Thư: “… Đây là số điện thoại sao?” Vẫn chưa đủ dãy sô.

Tạ Mẫn Hành: “Ừm.”

Vân Thư nhìn qua nhìn lại, điện thoại này chính là không tầm thường, ngay cả số điện thoại cũng không giông sô thường.

Vân Thư lấy được điện thoại, vô cùng vui mừng, trở lại nhà họ Tạ, Tạ Mân Hành không vào nhà mà trực tiếp trở về công ty. Tạ phu nhân nhìn thầy điện thoại trong tay Vân Thư, sắc mặt lại trầm xuông, một ngày Tạ phu nhận có thê thay đôi sắc mặt nhiêu lần, nêu như đi hát kịch, Vân Thư cho răng Tạ phu nhân nhất định là một người có tiêng.

Tốc độ này… Chậc chậc chậc. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Sắc mặt Tạ phu nhân không tốt: “Vân Thư, cô qua đây cho tôi.”

Vẻ mặt Vân Thư mờ mịt đi qua. Bà ây lại sao vậy? Cô cũng không muốn lĩnh giây chứng nhận kết hôn, ông nội ép cô cũng bó tay, đến lúc đó rời đi chẳng phải là được rôi sao, người chịu thiệt vẫn là cô mà.

Tạ phu nhân có ý hạ thấp giọng: “Đừng quên tối hôm qua cỗ đã đồng ý Ai tôi.

Vân Thư nhớ đền trả lại năm mươi triệu, không được mượn năng lực của nhà họ Tạ, còn phải rời khỏi nhà họ Tạ.

Vì nhất thời nhanh miệng, hiện tại Vân Thư hồi hận muốn cắn đứt đầu lưỡi. Cái miệng này, ‘ đồng ý thì cũng đã đồng ý rồi, vốn cũng phải trả tiền.

Trong lòng Vân Thư thuyết phục chính mình, do miệng quá nhanh.

Cô gật đầu thừa nhận lời nói của mình, lúc này điện thoại trong tay bị Tạ phu nhân tinh mắt nhìn thấy.

Tạ phu nhân nhìn điện thoại tượng trưng thân phận, chất vân: “Cô lấy điện thoại này từ đâu ra vậy?”
“Tạ Mẫn Hành tặng.”

Tạ phu nhân tin con trai có thể làm ra việc này, cho nên cảnh cáo Vân Thư: “Gỗ không xứng có nó, lấy từ đâu thì trả về lại đó đi. Đừng để tôi nhìn thấy cô với nó nữa.”

Nếu bà ấy cướp điện thoại trả lại cho Tạ Mẫn Hành, vậy đây chẳng phải là chuyện mẹ chồng sao, huông hô bà ây không làm được. Nên chỉ có thể cảnh cáo Vân Thư, ra lệnh cô đích thân trả lại.