Một buổi sáng trời mưa tầm tã, Trần Giai Ý đang ngồi ở trong thư viện đọc sách thì Hàn Khánh Ngọc đi ô cầm cốc trà đi vào, đặt lên trên bàn rồi nói:
- Chị dâu, em chị hay bị mất ngủ nên mang cho chị trà hoa cúc. Uống vào cải thiện giấc ngủ tốt lắm.
Giai Ý cô mỉm cười rồi uống một ngụm. Không quên cảm ơn. Hàn Khánh Ngọc ngồi ở đó một lúc rồi hỏi:
- Sao chị và anh em lại yêu nhau vậy?
Giai Ý nghe vậy thì không biết nói làm sao. Bởi vì mối quan hệ của họ chỉ là giả. Cô lúng túng nói:
- Tại vì anh ấy tốt.
Con em bày ra vẻ mặt không tin. Giai Ý cô cảm thấy rất là ngượng ngùng. Con em thấy vậy không hỏi câu đó nữa mà chuyển sang câu khác:
- Hai người tính khi nào kết hôn?
Cô trợn tròn mắt rồi gương gạo nói:
- Kết hôn?
Em gái thì tỏ ra không có gì bất ngờ: -Anh chị là người yêu của nhau. Sớm muộn gì chị cũng là chị dâu em, là thiếu phu nhân Hàn gia. Vậy thì anh chị cưới sớm luôn đi cho em còn có cháu bế.
Cô cũng chỉ biết bất lực mà cười. Hàn Khánh Ngọc nói tiếp:
- Sao tui thấy hai người là người yêu chẳng thấy dính nhau gì cả vậy.
Cô nói:
- Đến cái nắm tay còn chưa có nói gì tới việc sinh con.
Hàn Khánh Ngọc ngạc nhiên: - Chưa nắm tay, chưa hôn, chưa làm cái gì luôn.
Cô chỉ biết ngơ ngác gật đầu. Hàn Khánh Ngọc tỏ ra vô cùng bất mãn:
- Hai người tính làm ngôn tình phổ thông à? Thế này thì bao giờ em mới có cháu.
Cô nghĩ bụng: " Tính giả vờ mà ai ngờ lại là phim giả tình thật. Thôi dù sao bây giờ nó cũng khác rồi. Mình nên khai hết mọi thứ ra."
Cô giả vờ đau khổ rồi than với Hàn Khánh Ngọc:
- Chị thật lòng xin lỗi em. Chị thật ra chỉ là bạn của Hàn Thương Ngôn mà thôi.
Con em tỏ ra rất bình thường và nói:
- Vâng, em biết mà. Thì sao?
Cô vô cùng ngạc nhiên:
- Em không giận à? Em không ghét chị nữa à?
- Ghét thì ghét vậy thôi. Nhưng nhờ chị mà em mới biết con người của em rất ích kỉ và trẻ con. Chị Giai Ý, em đã chọn chị là vợ tương lai của anh trai em và là chị dâu tương lai của em. Chị đừng làm em thất vọng nhé.
Con bé với ánh mắt đầy kì vọng mà nhìn cô. Giai Ý cũng bất đắc dĩ ừ lấy một cái. Cô không nghĩ mọi chuyện lại theo chiều hướng như thế này.
Cô và Hàn Khánh Ngọc đang ở trong thư viện nói chuyện với nhau. Lúc này ngoài kia có tiếng còi xe. Hàn Khánh Ngọc vui mừng nói:
- Chắc chắn là anh Hai về rồi.
Con bé đẩy cô ra khỏi thư viện, đẩy cô lên tới nhà trên. Lúc này, Hàn Thương Ngôn đang hỏi chuyện Quản gia Trình.
- Ah, anh hai về rồi. Có quà cho em không?
Hàn Thương Ngôn cưng chiều liền lấy một đôi giày vô cùng đắt tiền đưa cho em gái. Hàn Khánh Ngọc phấn khích cảm ơn rồi chạy lên lầu.
Trần Giai Ý nhìn Hàn Thương Ngôn rồi dịu dàng nói:
- Chào mừng anh trở về.
Hàn Thương Ngôn ngại ngừng đuổi quản gia đi:
- Quản gia Trình à, nãy hình như chưa đóng cổng đâu. Bà mau ra đóng đi.
Quản gia Trình hiểu ý rời đi. Không gian bây giờ chỉ còn lại hai người. Hàn Thương Ngôn lấy trong vali một chiếc hộp bên ngoài màu đen vô cùng sang trọng. Anh mở hộp ra, thì ra đó là một chiếc lắc bạc đính kim cương vô cùng đẹp, sang trọng. Anh nói:
- Cái này tôi tặng cô.
Giai Ý nghe vậy thì lập tức từ chối.
- Cái này tôi không nhận được. Nó đắt tiền lắm, tôi đi diễn cả tháng chưa chắc mua được chiếc vòng này đâu. Với cả tôi chỉ ở nhờ nhà anh. Anh tặng quà như vậy... em gái và người trong nhà sẽ hiểu lầm đó.
Hàn Thương Ngôn mặc kệ lời cô nói liền lôi tay cô ra, rồi nhẹ nhàng xỏ tay cô vào.
Trần Giai Ý ngơ ngác nhìn Hàn Thương Ngôn. Anh nói:
- Chiếc vòng này thật sự hợp với cô lắm.
Khoảnh khắc này dường như trái tim cô lại bị rung động một lần nữa. Cô chăm chú nhìn vào mắt của anh rồi nói:
- Cảm ơn...
Tiếng của một người hầu dưới bếp vang lên:
- Tới giờ cơm trưa rồi. Mọi người mau xuống ăn đi ạ.
Anh ân cần đẩy cô vào bên trong, Hàn Khánh Ngọc cũng đi xuống ăn.
Trong bữa cơm, anh và cô luôn liếc mắt đưa tình cho nhau. Hàn Khánh Ngọc nhìn mà chỉ biết tủm tỉm cười. Hàn Khánh Ngọc ăn xong liền cong đít chạy lên lầu. Anh thì ân cần đưa cô lên phòng nghỉ ngơi.
- A lô, mẹ à? Mẹ đi tới đâu rồi?
Đầu dây bên kia nói một cách vô cùng thích thú:
- Mẹ và ba con đang ở sân bay. Nhanh thôi sắp về rồi. Mẹ nôn quá, không biết con dâu của mẹ như thế nào?
Hàn Khánh Ngọc khen ngợi cô rất nức với bà Hàn:
- Mẹ à, chị ấy mới bị tai nạn. Còn ngồi xe lăn. Nhưng mà tính tình chị ấy tốt lắm. Chị ấy còn chưa biết nắm tay với hôn môi là gì. Nên mẹ yên tâm, chắc chắn chị ấy còn... Mà con cúp máy đây. Anh Hai mà biết con nối giáo cho giặc thì giết con mất.
- Ok ok.
Con em gái này thật đáng đồng tiền bát gạo. Giúp anh trai và crush tiến lại gần nhau hơn. Còn muốn hai người lấy nhau nữa chứ.