Mấy lần trước, Giai Ý cô luôn phải dậy sớm để làm đồ ăn sáng cho mọi người. Cô thì lại hay mất ngủ nên tầm mấy giờ đêm mới chợp mắt được. Chuyện này diễn ra nhiều ngày khiến giấc ngủ của cô bị thiếu hụt. Hôm nay, cô mệt quá báo thức reo đến 5 lần cô vẫn chưa dậy. Khoảng 9h sáng, mặt trời đã lên tới đỉnh, lúc này cô mới mở mắt, tay với lấy cái điện thoại trên bàn.
" Cái giờ cơ? Đã 9 giờ rồi sao?"
Cô không tin liền dụi mắt đi rồi nhìn lại. Nó vẫn cứ là nguyễn y vân. Cô vội vàng đứng dậy chống nạng vào nhà
WC. Cô sở soạn một chút rồi nhanh nhanh chóng chóng đi xuống nhà. Lúc này, mọi người đang ngồi xem thời sự.
Cô không thấy Huỳnh Cao Mẫn đâu cả liền lấy làm lạ.
Bà Hàn thấy cô xuống thì liền vui vẻ nói: "Tiểu Ý, dậy rồi hả con?"
Cô từng bước đi tới đáp lại. Lời đầu tiên đó là xin lỗi.
"Con xin lỗi ạ, sáng nay con đã không dậy sớm làm đồ ăn sáng cho mọi người. "
Bà Hàn quay sang nhìn ông Hàn, vẻ mặt đầy đa nghi như muốn nói: "Ông đã làm gì con dâu tôi? Ông bắt nó vào bếp sao?"
Ông Hàn sợ hãi lắc đầu ngao ngán. Giai Ý cô như hiểu được gì đó nên liền giải thích giúp ông: "Dì à, bác trai không làm khó con gì . Dì đừng làm khó bác ấy."
Bà Hàn mỉm cười phúc hậu nói với cô: "Ta không hề có ý gì cả."
Hàn Thương Ngôn nãy giờ chưa thấy cô ăn sáng. Sợ cô đói nên anh liền hỏi: "Giai Y à, em có đói không? Để anh bảo người làm cho em."
" Còn vài tiếng nữa là tới bữa trưa rồi. Em nhịn một chút cũng được"
Bà Hàn thấy vậy thì cau mặt nói: "Bữa sáng rất là tốt. Nếu con nhịn ăn sáng sẽ rất có hại cho sức khỏe. Vậy nên...
Hàn Thương Ngôn à, mau đưa Tiểu Ý của ta đi ăn bún ốc đi. Chiều nay con bé còn đi chơi với ta nữa."
Hàn Thương Ngôn nghe vậy thì liền đứng dậy chở cô đi ăn bún luôn. Anh mặc áo phông, quần thể thao. Cô vì sợ anh mất mặt liền đi thay quần áo.
" Đi đâu vậy?"
"Em đi thay đồ..."
" Thay làm gì chỉ là đi ăn sáng thôi mà."
" Nhưng em ăn mặc như này có phải làm mất mặt anh không?"
Bà Hàn thấy cô e ngại liền nói giú: "Chỉ là ăn sáng thôi. Con cứ đi đi, mặc đồ ngủ ở nhà cũng không sao. Không phải đi ăn nơi sang trọng gì đâu kà phải chăm chút. "
Cô nghe vậy thì liền chống nạng chạy ra. Bà Hàn thấy cô chập chạp quá liền nhướng mày nhìn anh. Hàn Thương Ngôn lập tức hiểu ý của bà, liền đi tới bế luôn cô lên xe. Bà Hàn thấy vậy thì rất tán thưởng mà vỗ tay. Còn ông
Hàn thì không còn gì để nói rồi, lúc này ông đang cảm thấy vô cùng nhục nhã. Ông đã bị con dâu mà mình ghét bấy lâu bênh vực, giải thích giúp mình. Ông cảm thấy có lỗi và đang suy nghĩ về những gì mình đã làm.
Hành động vừa rồi của anh làm cho cô cảm thấy rất cảm kích. Cô ngại ngùng nhìn ra ngoài cửa xe. Hàn Thương Ngôn thấy không khí im lặng liền chủ động nói chuyện : "Giai Ý à, món em thích ăn nhất vẫn là bún ốc tứ xuyên đúng không?"
"Anh vẫn còn nhớ sao?"
" Sao có thể quên được chứ. Món đó anh cũng rất thích mà."
Giai Ý cô như nhớ ra gì đó, liền quay sang hỏi anh: "Em tưởng anh đã là thiếu gia nhà giàu rồi thì phải ăn nhưng món sơn hào hải vị chứ. Vậy mà anh vẫn còn ăn món dân dã đó sao?"
" Cứ là thiếu gia nhà giàu thì không được ăn nhưng món đó à?"
" Không nói chuyện ăn uống nữa. Từ sáng tới giờ, em không thấy Huỳnh tiểu thư đâu vậy?"
Hàn Thương Ngôn không muốn nhắc tới ả ta. " Đừng quan tâm!"
" Nhưng em muốn biết..."
Anh thấy cô tò mò như vậy bất đắc dĩ liền nói cho cô nghe.
" Cô ta bay về Mỹ rồi hình như là giải quyết chuyện gia đình vài hôm. Song rồi lại bay về đây ý mà."
" ปท.."
Anh nói tiếp: "Chúng ta hãy tận hưởng quãng thời gian yên bình này đi! Em đừng bận tâm về mấy chuyện ngoài
luong do nua."
Nói rồi anh chủ động hôn lên tay cô, rồi nắm thật chặt. Dường như anh đang lo sợ một điều gì đó. Cô cũng hiểu được rằng anh đang căng thẳng nên nắm lấy tay anh. Hai bàn tay thay nhau sưởi ấm.
Họ tới một quán bán bún ốc ở quận 3. Ở đây không phải nơi sang trọng gì, nó giản dị và rất gần gũi. Quán hôm nay cũng không dông khách lắm.
Hàn Thương Ngôn dìu cô xuống xe, anh và cô cùng nhau bước vào quán. Ông chủ quán đanh dọn dẹp thấy anh thi liền ra chủ động ra chào hỏi.
" Ôi, Hàn Thương Ngôn à, lâu rồi mới thấy cháu ghé quán đấy."
Anh tươi cười vui vẻ đáp: "Tại cháu mấy nay bận quá cũng không có thời gian. Ông bà Hàn nhà cháu mới về nước.
Khi nào cháu bảo họ sang nói chuyện với chú."
Ông chú kia lắc đầu rồi bảo: " Không được, không được! Bố mẹ cháu là bề trên. Sao ta lại có thể để hai người họ tới thăm ta trước chứ. Cứ để đấy, ta nhất định sẽ tới thăm họ sau."
Hàn Thương Ngôn nói tiếp" Bố mẹ cháu có gửi lời hỏi thăm chú đấy."
Ông chú vui vẻ cảm ơn: " Cảm ơn anh chị ấy rất nhiều. Mà vị này là...?"
Đột nhiên ông quay sang hỏi người bên cạnh anh là ai. Hàn Thương Ngôn không ngại ngần đáp: "Đây là Giai Ý, vợ tương lai của cháu ạ."
Ông ấy nhìn cô rồi gật gật. Cô lễ phép cúi đầu chào hỏi.
" Haha, thằng oắt con bướng bỉnh ngày nào. Vậy mà đã có vợ sắp cưới rồi. Coi vậy mà được phết nhỉ, kiếm được cô trồng xinh xắn ngoan hiền ghê ha."
Hàn Thương Ngôn liền ôm lấy vai cô. Tình cảm của họ rất tốt. Ông chú kia mời họ ngồi xuống. Ông ấy chu đáo hỏi anh và cô muốn ăn món gì. Họ tâm đầu ý hợp liền đồng thanh nói
" Cho cháu một bát bún ốc tứ xuyên siêu cay."
"Ok đợi 5 phút có liền!"
Trong lúc ông đi chuẩn bị thì Hàn Thương Ngôn chu đáo lấy đũa muỗng cho cô, cần thận lau sạch sẽ.
" Hàn Thương Ngôn này, cái chú vừa nãy nói chuyện với anh. Người đó là ai vậy?"
" Là một người quen của bố mẹ anh."
"Em biết còn biết cách xưng hô cho đúng ý mà."
Đúng 5 phút sau, ông chú kia bưng 2 bát bún ốc tứ xuyên ra cho họ.
Ông ấy thân thiện nói: "Chúc quý khách ngon miệng nha."
Cô cũng nhiệt tình đáp lại: "Cảm ơn chú ạ!"