Ông bà Hàn vừa tiếp xuống Mỹ. Bà Hàn liền vui vẻ gọi cho Giai Ý để nói chuyện: "Tiểu Ý à, ta và ông Hàn đã tới nơi rồi. Con đừng lo nữa nhé."
" Vâng hai bác hạ cánh an toàn là con vui rồi. Hai bác về nghỉ ngơi đi ạ. Nãy giờ ở trên máy bay chắc đã mệt rồi."
Bà Hàn và cô nói chuyện với nhau một hồi thì cúp máy. Xe đã đợi sẵn, chỉ đợi người lên.Ông Hàn đợi bà nãy giờ không hề cảm thấy khó chịu, ông đợi bà lên thì ông mới lên. Bà Hàn nói với tài xế: "Mau đưa tôi về nhà đi!"
Ông Hàn nói: "Khoan đã, cậu đưa tôi tới nhà của ông Huỳnh đi!"
Bà Hàn cau mày hỏi: "Anh tới đó làm gì?"
"Tới đó, em sẽ biết thôi."
Bà Hàn vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn ông. 5 phút sau, họ đã có mặt ở nhà Huỳnh Gia. Huỳnh Cao Mẫn nhìn từ xa thấy ông bà Hàn từ trên xuống. Ả ta cứ ngỡ ông bà tới thăm gia đình mình. Ả chăm chút bản thân, thay cho mình một bộ váy thật kiêu sa lộng lẫy. Biết khách quý tới nhà chơi, bố mẹ của Huỳnh Cao Mẫn cũng nhiệt tình tiếp đón.
Ông bà Hàn được vào trong căn biệt thự lớn. Tại phòng khách, khi ông bà Huỳnh nhìn thấy ông bà Hàn liền lập tức đứng dậy chào.
" Ôi hôm nay thật quý hóá quá, có anh chị Hàn tới chơi."
Ông bà Hàn cúi người nhẹ xuống chào hỏi. Họ ngồi vào bàn, bà Huỳnh rót trà mời.
" Tôi nghe nói hôm trước chú đây bị bệnh đúng không? Tiều Mẫn hay tin là bay về luôn trong đêm. Mình giờ già yều rồi, chăm sóc tốt cho bản thân một tý đi."_. ông Hàn kề
Bà Huỳnh nghe vậy thì nói: "Vâng anh ạ, ông ấy sức khỏe giờ đã già yếu vậy mà lúc nào cũng không yên tâm.
Con gái thì chưa được gả. Tài sản ở nhà thì chưa biết để lại cho ai. Em nói mà ông ấy có chịu nghe đâu. Hôm trước, nửa đêm bị đột quy. Em sợ quá phải đưa vào bệnh viện ngay."
Mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ chỉ có mình bà Hàn ngồi im lặng nghe chuyện. Huỳnh Cao Mẫn từ trên lầu bước xuống. Thấy ông bà Hàn tới, liền chào hỏi lễ phép: "Hai bác vậy mà đã bày sang đây rồi sao ạ? Vậy sao không bảo cháu tới đón."
Ông Hàn định nói nhưng bà Hàn lại bảo: "Thôi, cháu Mẫn đây cũng đâu có rảnh gì. Có chút chuyện bé tý mà bọn ta cũng phải bảo sao?"
Thấy bà Hàn khó chịu với mình. Huỳnh Cao Mẫn liền gượng gùng chuyển sang chuyện khác: "Hai bác đi đường có phải đói rồi không ạ? Để cháu bảo người chuẩn bị đồ ăn cho hai bác nhé."
Bà Hàn định nói tiếp thì ông Hàn nắm lấy tay.
" Cao Mẫn à, cháu chu đáo quá. Ta lặn lội đường xá tới đây để thăm gia đình cháu, được gia đình cháu tiếp đón như vậy ta vui rồi."
" Không có gì ạ."
Ông Hàn thở một hơi rồi bảo: "Cháu cũng có mặt ở đây rồi, mong ngồi xuống đi. Ta có chuyện muốn nói."
Vẻ mặt ông Hàn bỗng trầm xuống, ông có vẻ rất nghiêm túc. Bà Hàn thấy biểu hiện này thì liền hoang mang.
Thế mà Huỳnh Cao Mẫn không biết gì vẫn đang vui sướng trong lòng.
Ông Hàn nói: "Huỳnh Cao Mẫn à, ta thật sự xin lỗi vì đã khiến cháu phải tổn thương. Lúc trước, do ta hồ đồ, cứ nghĩ cháu và Hàn Thương Ngôn sẽ hợp đôi nên ta với bố cháu mới tự mình đính ước hôn sự cho hai đứa. Nhưng Hàn Thương Ngôn nó đã có người nó thương rồi. Hôm nay, ta tới đây thật sự ta biết ta mất mặt lắm chứ, là một người bề trên mà không biết giữ lời. Ta muốn hủy hôn."
Ai cũng đều sững sờ. Người ngạc nhiên nhất đó là Huỳnh Cao Mẫn. Cô ta nghe xong thì như sét đánh ngang tai, gương mặt đầy sững sờ mà hỏi lại: "Bác à, bác đừng trêu con chứ."
Bà Hàn thấy ông đang khó xử thì lập tức ra tay: "Thật xinh lỗi, chồng ta không biết gì nên đã hồ đồ tự tạo hôn sự cho con và Hàn Thương Ngôn. Tồi và chồng tôi thật sự rất xin lỗi anh chị. Mong anh chị thông cảm cho. Xin lỗi cháu rất nhiều."
Huỳnh Cao Mẫn tức giận đứng dậy bỏ lên trên phòng. Mẹ cô ta thấy vậy thì chạy theo dỗ dành con gái. Ông Huỳnh ngồi lại nói chuyện với ông bà Hàn tiếp.
"Em xin lỗi anh chị vì hành động vô lễ của con gái nhà em. Em hiểu anh chị cũng có nỗi khổ riêng nên em không trách. Trong chuyện này, cũng có một phần lỗi của em."
" Chú đừng nói vậy. Anh thật sự cảm thấy rất có lỗi."
Họ nói chuyện với nhau một lúc rồi ông bà Hàn ra về. Huỳnh Cao Mẫn lúc này như điên loạn mà khóa trái cửa phòng, đập vỡ đồ đạc rồi không ngừng la hét.
" CHOẢNGGGG"
" Áhhhh, đồ khốn kiếp. Các người đều là giả tạo, lừa đảo."
Mẹ của cô ta ở ngoài không ngừng lo lắng mà đập cửa
" Mẫn Mẫn à, mau mở cửa cho mẹ đi con. Đừng như vậy mà."
Ông Huỳnh vội vã chạy lên lấy chìa khóa mở cửa.
Họ xông vào thì thấy cô ta đang ngồi một góc, ánh mắt sắc lạnh vô cùng căm hận. Trên sàn là thủy tinh, remote
TV, chăn gối vứt tứ tung. Ông bà cần trọng bước lại gần con. Bà Huỳnh không kìm được lòng mà ôm lấy con gái an ủi: "Bố mẹ xin lỗi vì đã làm con thất vọng. Con à, con đừng tức giận như vậy. Ta nhất định sẽ tìm cho con một người khác."
" Nhưng con thật sự rất yêu Hàn Thương Ngôn."
Thấy con gái cố chấp và mất kiểm soát như vậy. Ông Huỳnh cũng rất thương con. Ông giải thích cho con gái mình nghe: "Nếu như con lấy một người mà không thương yêu con. Hôn nhân giữa con và nó sẽ trở thành địa ngục vậy con hiểu không? Sáng sớm, nhìn nhau bằng những ánh mắt lạnh lùng thờ ơ. Tối về không một lời nói, không có sự trò chuyện. Con xem xem, con làm vậy là làm khổ mình khổ người ta con biết không?"
"Con mặc kệ! Chỉ cần con yêu anh ấy thôi là đủ rồi. Anh ấy đối xử với con như thế nào cũng được."
Thấy con gái không chịu tỉnh ngộ. Ông Huỳnh cũng hết cách. Ông tức giận rời đi.