Hàn Thương Ngôn sáng sớm đã thay đồ, xịt nước hoa, vuốt tóc các kiểu để hôm nay đi thăm Trần Giai Ý. Đàn em của anh ta thấy lạ nên đã đi sau theo dõi. HànThương Ngôn sến súa không biết mua gì nên đi mua socola.
Anh vừa tới cửa phòng của cô thấy bác sĩ đang chần chừ đứng ở ngoài. Anh lấy làm lạ, đi tới và hỏi:
- Bác sĩ à, sao ông không vào trong?
Bác sĩ ngó nghiêng rồi bảo anh vào phòng làm việc của mình để nói chuyện
Bác sĩ gương mặt bất ổn, ông nói:
- Tình trạng sức khỏe của cô Trần đã ổn định rất nhiều rồi nhưng có một vấn đề mà các bác sĩ chúng tôi chưa từng nghĩ tới.
Hàn Thương Ngôn lo lắng hỏi:
- Vấn đề gì cơ?
Bác sĩ thiết một hơi dài rồi nói:
- Cô Trần Giai Ý có khả năng cao liệt nửa thân dưới tới 70 phần trăm. Tôi mong người nhà hãy chăm sóc tốt cho cô ấy và đưa cô ấy ra nước ngoài điều trị. Tôi mong mọi người đừng gây thêm cho cô ấy bất kỳ đả kích nào. Nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Hàn Thương Ngôn cúi đầu xuống đất, anh tự trách bản thân:
- Là tại mình hôm đó nên cô ấy mới như vậy.
Bác sĩ đưa cho anh giấy chuẩn đoán bệnh tình của cô và cả giấy xin xuất viện. Hàn Thương Ngôn cảm kích rời đi.
Anh cảm xúc rối bời đi trên hành lang thì va phải một cô gái.
- Áh, không có mắt à?
Anh lạnh lùng nhìn cô ta bằng anh mắt hung hãn.
Cô ta sợ hãi vội vàng xin lỗi rồi chạy đi. Hàn Thương Ngôn đứng trước cửa phòng cô một hồi lâu rồi ổn định tâm trạng đi vào thì thấy quản lý của cô đang ở đây.
- Chào... chào Hàn tổng!
Chưa gì mà quản lý Chi đã chào anh rồi.
Quản lý nhìn cô rồi vội vàng rời đi. Hàn Thương Ngôn đưa socola cho cô và nói:
- Tôi không biết cô thích gì nên đã mua tặng socola cho cô. Mà cô cảm thấy thế nào rồi?
Trần Giai Ý mỉm cười đáp:
- Cảm ơn anh đã cho tôi một lời khuyên sâu sắc. Anh nói đúng tại sao tôi lại buồn vì tên cặn bã đó chứ.
Thấy cô vui vẻ có sức sống hơn. Anh không dám nói ra chuyện cô bị liệt nửa thân dưới.
Cô bóc socola ra rồi ăn
- Ưm, ngon quá. Hương vị này thật quen thuộc.
Cô nhìn thấy anh thẫn thờ liền nói:
- Anh tên là Hàn Thương Ngôn à?
Anh bị cô làm cho dật mình liền đáp:
- Ừ làm sao vậy?
Cô tò mò hỏi:
- Anh là trùm mafia đúng không? Tôi hay xem báo thấy anh được báo đăng báo trời luôn.
Anh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô rồi bất giác mỉm cười.
- Cô không ghét tôi à?
- Sao tôi lại ghét anh chứ? Dù cho anh là giang hồ nhưng tôi thấy anh rất tốt bụng, đẹp trai. Tôi không thấy anh có điểm gì xấu xa hết á.
Hàn Thương Ngôn mỉm cười trước dáng vẻ đáng yêu, vô lo vô nghĩ của cô. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:
- Giờ tôi có việc phải đi rồi. Hôm sau tôi sẽ tới thăm cô sau nha.
- Bái bai.
Hàn Thương Ngôn ra khỏi phòng cô sắc mặt liền lạnh lùng trở lại. Quản lý của cô ngoài sẵn bên ngoài. Anh liền nói:
- Bây giờ cô theo tôi nói chuyện được không?
- Có gì thì nói luôn đi.
Hàn Thương Ngôn không thương xót kéo quản lý ra một chỗ vắng nói chuyện. Anh lấy giấy chuẩn đoán bệnh tình của Trần Giai Ý đưa cho cô xem.
- Ối trời đất ơi, 70 phần trăm sao? Con bé sao có thể lành lặn hồi phục nhanh được chứ. Còn biết bao nhiêu dự định trong tương lai nữa.
Hàn Thương Ngôn liền nghĩ ra một cách:
- Hay là thế này đi. Cô giao cô ấy cho tôi. Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
- Anh chỉ là một tên giang hồ sống nay chết mai. Tôi không thể yên tâm giao em tôi cho cậu được. Mà sao tôi thấy cậu đối xử với em tôi lạ vậy?
- Không giấu gì cô, tôi và Trần Giai Ý từng là bạn ở trong cô nhi viện. Tôi nhận ra cô ấy nhưng cô ấy lại không biết tôi. Tôi mong chị hãy cho cô ấy ở bên tôi. Tôi nhất định sẽ làm cho cô ấy hồi phục.
- Bằng cách nào?
Hàn Thương Ngôn thì thầm vào tai quản lý. Quản lý do dự rồi miễn cưỡng gật đầu.
Hàn Thương Ngôn lái xe về biệt thự thì thấy 5 tên đàn em đang thì thầm gì đó.
- Đang nói xấu ai đấy?
5 tên đàn em giật mình. Một tên nhại giọng:
- Tôi không biết cô thích gì nên đã mua tặng socola cho cô. Mà cô cảm thấy thế nào rồi?
- Cô không ghét tôi à?
- Sao tôi lại ghét anh chứ? Dù cho anh là giang hồ nhưng tôi thấy anh rất tốt bụng, đẹp trai. Tôi không thấy anh có điểm gì xấu xa hết á.
5 tên cười phá lên:
- Hahaha
Hàn Thương Ngôn trừng mắt nói:
- Tụi mày theo dõi tao đấy à?
5 tên nhìn nhau rồi nói lớn:
- Á À, ĐẠI CA YÊU RỒI NHÁ?
Anh bất lực liền chửi:
- Chúng mày...
Chưa kịp làm gì, 5 tên giang hồ đã chạy mất đép