Trần Giai Ý cố gắng dậy sớm hơn Hàn Thương Ngôn để làm đồ ăn sáng cho anh. Cô được người hầu đưa xuống bếp. Quản gia Trình dạy cô cách nấu cháo để giải cảm. Sau mấy tiếng đồng hồ loay hoay một bát cháo giải cảm đã ra lò
Hàn Thương Ngôn tỉnh dậy, anh ngồi dậy thì chiếc khăn trên đầu rơi xuống. Anh cầm lên nhìn rồi nghĩ bụng: " Hôm qua, mình sốt sao?"
" Cộc cộc " _tiếng gõ cửa
- Vào đi!
Quản lý Trình cúi người:
- Ông chủ, mời ông xuống ăn sáng.
- Ừm...
Hàn Thương Ngôn vệ sinh cá nhân rồi chỉnh chu quần áo để cho cô không biết mình bị thương. Anh đi xuống dưới nhà và bất ngờ khi cô đang ngồi ở bàn ăn và trên bàn là bát cháo đó. Hàn Thương Ngôn ngạc nhiên hỏi:
- Cô đã dậy rồi sao?
Hàn Thương Ngôn ngồi xuống ghế, cô đưa bát cháo cho anh. Quản gia Trình đứng bên mỉm cười rồi nói:
- Cái này là cô Trần học mấy tiếng đồng hồ mới có đấy. Cậu ăn nhiều vào.
Hàn Thương Ngôn nhìn cô, cô xấu hổ cúi mặt xuống. Anh mỉm cười rồi nhấc muỗng cháo đầu tiên bỏ vào miệng. Anh nghĩ bụng: "Sao nó lạt ngát vậy. Không có chút mùi vị gì luôn."
Cô với ánh mắt mong chờ mà hỏi anh:
- Cháo tôi nấu không ngon à?
Hàn Thương Ngôn biết đây là công sức của cô nên gắng gượng khen ngon rồi ăn hết bát cháo.
Trần Giai Ý thấy vậy thì rất là vui. Cô hỏi:
- Mà anh đỡ sốt chưa? Có thấy đau ở đâu không?
Hàn Thương Ngôn bất ngờ:
- Tôi bị sốt... vậy cô canh tôi cả đêm qua à?
Trần Giai Ý không nói gì quay đi chỗ khác. Anh nói:
- Cảm... cảm ơn cô.
- Không sao, dù sao thì có qua có lại. Anh cũng cho tôi ở nhờ mấy hôm mà.
Cô và anh mặt đối mặt với nhau. Ngại quá nên cô bảo người hầu đưa mình lên phòng nghỉ. Hàn Thương Ngôn đang bận nên cũng rời đi nhanh chóng.
Hàn Thương Ngôn vừa lái xe đi thì một chiếc Mercedes khác đi vào. Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước xuống, quản gia Trình và các người hầu trong nhà đứng xếp thành hàng rồi cúi người xuống:
- CHÀO NHỊ TIỂU THƯ TỚI BIỆT THỰ
Thì ra đó là nhị tiểu thư, là em gái của Hàn Thương Ngôn - Hàn Khánh Ngọc . Là một thành phần trong băng đảng Hắc Hùng.
Cô gái cởi mắt kính ra, kiêu ngạo ném cho một người hầu rồi ngang nhiên bước vào biệt thự. Cô ta ngồi xuống ghế, chẳng cần gọi cũng có người sẵn lòng rót trà cho.
- Chuẩn bị phòng cho tôi để lát nữa tôi lên nghỉ.
- Vâng thưa nhị tiểu thư.
Quản gia Trình kêu người dọn dẹp sạch sẽ một phòng rồi mang đồ của Hàn Khánh Ngọc lên trên.
Cô ta đi qua phòng của cô nhìn thấy căn phòng đầy màu hường. Cô ta ưng ý nói với quản gia:
- Tôi muốn ở phòng này. Mang đồ của tôi xuống đây mau!
Quản gia Trình ngại ngùng nói:
- Nhưng nhị tiểu thư à, căn phòng này có người ở rồi.
Cô ta giở cái thói tiểu thư, liền quát bà:
- Ai lại dám ở căn phòng này chứ? Mau mang đồ tôi xuống đây! Bà có tin anh trai tôi đuổi bà không?
Bà cúi đầu nói một lần nữa:
- Phòng này có người ở rồi thưa cô.
Cô ta dơ tay định đánh quản gia Trình nhưng Trần Giai Ý cô cầm lấy tay cô ta từ phía sau khiến cô ta không làm gì được. Cô nhìn Hàn Khánh Ngọc rồi nhìn với ánh mắt đáng sợ:
- Cô là ai mà tự ý vào đây rồi ra tay đánh người vậy?
Hàn Khánh Ngọc giật tay ra rồi cay cú nói:
- Cô là ai? Sao lại ở trong biệt thự anh trai tôi?
Quản gia Trình liền nói:
- Cô ấy là bạn của ông chủ.
Hàn Khánh Ngọc liền quát:
- Bà có tư cách gì nói ở đây? Mau cút xuống dưới.
Cô ta nhìn Trần Giai Ý thấy cô ngồi xe lăn liền đắc ý nói:
- Hóa ra là gãy chân. Anh trai tôi cũng thật là hòa phóng mới cho cô ở một nơi sang trọng như này. Khôn hồ thì mau biến đi, căn phòng này là của tôi.
Trần Giai Ý nhếch môi khẽ cười rồi nhìn cô ta và nói:
- Nực cười, dựa vào đâu mà cô đến đây rồi bảo tôi cút là cút?
Hàn Khánh Ngọc tức giận trợn tròn hai mắt, cô ta rút dao trong người ra đe dọa cô:
- Sao? Giờ có đi không?
Trần Giai Ý mỉm cười rồi vào phòng lấy một khẩu súng đồ chơi ra:
- Để xem ai nhanh tay hơn?
Cô ta sợ hãi cất dao đi. Trần Giai Ý cũng bỏ súng xuống. Hàn Khánh Ngọc lúc này cũng nói chuyện tử tế hơn:
- Cô là ai mà sao dám làm như vậy? Cô có biết tôi là em gái của Hàn Thương Ngôn là nhị tiểu thư của băng đảng Hắc Hùng không?
Trần Giai Ý lạnh lùng nói một chữ:
- Ừ!
Khiến cô ta tức không làm được gì. Cô ta giờ chỉ mong Hàn Thương Ngôn quay về để dạy dỗ Giai Ý. Cô ta miễn cưỡng bỏ đi lên căn phòng mà người hầu sắp xếp cho mình. Sau khi Hàn Khánh Ngọc rời đi, cô thở phào lấy một hơi rồi nói:
- Tính ra nghề diễn viên hợp với mình quá chớ. Quá trời ngầu lòi luôn. May mà chị Chi nói đúng. Cần một khẩu súng đồ chơi để tự vệ.
Cô cười nham hiểm rồi nói:
- Em gái à, trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.