Một ngày mới lại đến, hôm qua, cô bị tiêm một liều an thần nên ngủ li bì.
Cả buổi hôm qua, anh ở lại coi sóc cô.
...
Cô từ từ mở mắt, quay đầu sang bên trái thì thấy anh đang cầm lấy tay cô, ngủ rất ngon.
Cô mỉm cười và đặt nhẹ tay phải lên đầu anh.
" Cao Trường Cung...!em đã cố gắng kéo dãn chúng ta nhưng tại sao...!càng lúc càng gần? Em có lỗi với anh nhiều lắm mà sao anh vẫn quan tâm đến em?" _ cô nghĩ bụng
Lúc này, Cao Trường Cung tỉnh dậy.
" Anna, cô tỉnh rồi hả?"
Cô nhanh rút tay lại: "Sao anh lại ở đây? Đây là bệnh viện...!tôi muốn ra khỏi đây..."
Tôi muốn ra khỏi đây.
Anh thật sự rất tức giận, cô đã bị thương như thế này mà cứ đòi ra khỏi đây.
Anh nói: "Cô có biết là rất nguy hiểm không? Xém chút nữa..."
Cô liền nhảy vào họng anh: "Nếu anh không giúp tôi thì tôi nhờ người khác.
Nguy hiểm thì sao kia chứ? Đâu có liên quan đến anh.
Anh không cần phải giả tốt, anh thấy tôi giống với người anh thương nên mới đối xử tốt với tôi.
TÔI KHÔNG CẦN!!!"
Cao Trường Cung thật sự rất ngạc nhiên.
Cô giám lớn tiếng với anh.
Vì cô đang mang bệnh nên anh cũng không muốn đôi co.
Anh liền đi ra khỏi phòng.
Cô không hề muốn làm như vậy, chỉ là...!cô không muốn anh tiếp tục lo lắng cho cô.
Cô đan hai bàn tay vào nhau rồi đặt lên trán.
Lúc này, Tiêu Bách đi qua.
Anh thấy cô đang ôm đầu, anh đi vào và cà khịa
" Bày đặt trốn viện.
Giờ phải nằm ở đây điều trị.
Đáng đời."
Cô quay sang, vẻ mặt tức giận nhìn Tiêu Bách: "Đúng là hạng người vô duyên.
Đi vào phòng bệnh nhân mà không gõ cửa.
Mà...!anh đang đá động đến tôi sao?"
Tiêu Bách trả lời nhanh chóng: "Đúng!"
Mặt cô hiện lên hai chữ "tức giận" rõ.
Cô nói: "Này, tôi đâu có đá động gì đến anh đâu mà anh cứ chọc tức tôi vậy?"
Tiêu Bách liền chuyển sang chủ đề khác.
" Ê, tôi hỏi cái này nha...!Sao hôm qua, cô hỗn loạn vậy?"
Cô im lặng một hồi rồi trầm tư nói:
" Quá khứ của tôi...!suýt nữa thì bị tên bác sĩ đó làm hại.
Đó là lý do tại sao tôi luôn giữ khoảng cách với bác sĩ nam."
Tiêu Bách liền nghĩ bụng: "Thì ra là như vậy.
Vậy mà mình lại đối xử với cô ấy không tốt."
Anh nói: "Tôi xin lỗi cô nha...!Từ lần sau, tôi sẽ không trêu chọc cô nữa đâu."
Cô mỉm cười rồi híp mắt: "Không sao đâu."
Nhìn cô lúc này chẳng còn là một cô gái đáng ghét nữa.
Anh bỗng dưng đỏ mặt.
Cô nghiêng đầu nhìn anh và hỏi: "Mặt anh sao đỏ vậy? Anh bị bệnh hả?"
Ôi! Đáng yêu quá.
Anh liền chối: "Đâu có gì đâu.