Cao Trường Cung vẫn đang rất vui vẻ bên Hàn Tĩnh Chi.
Anh chẳng hề nhận ra rằng cô ta đang dối gạt anh.
Anh cứ nghĩ rằng cô gái đêm đó là ả.
Nhưng biết làm sao giờ, anh thật sự đã mắc bẫy của ả.
Từ khi anh mắc vào ả, anh ngày ngày nhắn tin, gửi những lời đường mật.
Mỗi tuần anh đều gửi 20 triệu vào tiền khoản của cô ta.
Thật sự anh đã bị mê muội.
Một hôm, anh rủ cô ta đi mua sắm.
" Tĩnh Chi à, anh muốn đưa em về nhà ra mắt bà mẹ!" _anh đột ngột nói khiến cô ta ngạc nhiên
" Em...
liệu như vậy có sớm quá không anh?" _Cô ta lo lắng
" Chẳng lẽ em không muốn cưới anh sao?"
" Nhưng...
như vậy có sớm quá không anh?"
" Em nói gì vậy? Ba tháng mà là ít hả? Đó là quãng thời gian không ngắn mà cũng không dài.
Anh yêu em.
Anh muốn cưới em về làm vợ.
Không được sao?"
Ả ngập ngừng: "Nhưng mà...
thôi được, tháng sau em và anh sẽ đi đăng ký kết hôn với nhau."
Anh vui mừng: "Vậy tuần sao...
anh sẽ dẫn em về ra mắt ba mẹ!"
Cô ta gật đầu đồng ý, anh ôm lấy ả với vẻ mặt hạnh phúc.
Ả nghĩ bụng: "Anh nghĩ tôi muốn vậy sao? Tôi chỉ muốn lợi dụng anh mà thôi.
Khi nào trong túi của anh không còn một đồng thì lúc đó, tôi chẳng cần phải giả ngây ngô trước mặt anh nữa.
Tôi mệt với cái màn kịch này rồi!"
Hai người họ liền đi về.
Ở Los Angeles...
Tại học viện nhạc sỹ, lớp A1
" Các em dừng học tại đây!"
Vậy là một tiết học dài cũng đã dừng.
Học sinh ở các lớp đứng dậy khoác cặp ra về.
Hàn Yên Nhi và Cao Trường Phong có vẻ đã gần gũi bên nhau.
Họ đã là bạn thân (bạn khác giới).
" Phong, ông thấy bài học hôm nay như thế nào?" _Yên Nhi hỏi Cao Trường Phong trong thang máy
" Thì cũng...
bình thường!" _anh lạnh lùng nói
Cô đập tay vào vai anh và nói: "Hứ! Lúc nào cũng chỉ biết nói từ **bình thường**.
Chẳng lẽ ông không biết nói gì cho nó ngọt ngào hơn hả?"
Anh cười nhếch mép: "Ngọt ngào để làm cái gì? Có ai nghe đâu mà nói!!!"
" Cậu...
Haiz...
đúng là hết nói nổi!"
Lúc này, Hàn Quốc Bảo đã đến đón cô.
Cô tạm biệt anh và lên xe.
Hàn Quốc Bảo hỏi: "Chị vẫn còn dây dưa với cái tên nhóc kia hả?"
Cô lạnh lùng: "Em hỏi vậy là có ý gì? Tuy em lớn tuổi hơn chị và bạn chị, nhưng cha chị là anh của cha em.
Em không có được hỗn!"
Quốc Bảo nhẹ nhàng: "Em xin lỗi! Lần sau, em sẽ không như vậy nữa"
Anh nói tiếp: "Chị à! Hai bác gọi chị về, hai bác nói nhớ chị lắm.
Hay để chủ nhật, em với chị về thăm hai bác đi.
Em đặt vé rồi."