Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1136




Chương 1136

“Được.” Sau đấy là người đàn ông nhắm mắt lại trả lời.

Thoáng chốc khiến Tô Nhược Hân tưởng anh đã dậy, nhưng nghe tiếng hít thở của anh lại giống đang ngủ…

Cô duỗi tay dìu anh, anh đứng dậy dựa theo sức của tay cô, tiếp đấy dựa lên vai cô, chậm rãi đi ra khỏi biệt thự.

Vóc dáng anh cao, gần như cả người anh đều đè lên người cô.

Hơi nặng.

Nhưng bởi vì nặng nên Tô Nhược Hân mới biết anh vẫn đang ngủ, ít nhất là nửa tỉnh nửa mơ.

Nếu không, cô biết chắc chắn Hạ Thiên Tường đang hoàn toàn tỉnh táo sẽ không nỡ đè trọng lượng của mình lên người cô.

Mãi đến khi lên xe, Hạ Thiên Tường vẫn trong trạng thái tựa trên người Tô Nhược Hân.

“Cô Tô, đi đâu đây?” Lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái như này của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn gần như trợn tròn mắt, không tin nổi lúc này Hạ Thiên Tường mà anh ta sùng bái đang dựa lên người Tô Nhược Hân, quá kỳ lạ.

“Đi gặp Liêu Diên.”

“Anh Hạ… Đồng ý?”

“Hạ Thiên Tường, bảo Phương Tấn là anh đồng ý đi” Tô Nhược Hân đẩy Hạ Thiên Tường, theo ý của Phương Tấn có vẻ không phải ai cũng được gặp Liêu Diên, cô cũng không phải ngoại lệ.

“Ừ” Hạ Thiên Tường nhắm mắt hừ một tiếng.

Phương Tấn khởi động xe, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hạ Thiên Tường qua kính chiếu hậu, liệu đây có phải Hạ Thiên Tường giả không thế? Ngoại trừ chiều cao và chân dài ra, anh dựa vào người Tô Nhược Hân y như một đứa trẻ, chắc chăn khiến anh ta phải thay đổi cách nhìn về anh.

Không có máy bay trực thăng, Phương Tấn lái xe, Hạ Thiên Tường ngủ rất say.

Khi đi qua đoạn đường cô từng bị bám đuôi, không hiểu sao Tô Nhược Hân nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Tim đập còn nhanh hơn cả lúc đối mặt với chiếc xe kia.

Khi đó vì trách nhiệm với Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan, cô còn quên cả sợ hãi, chỉ nghĩ xem làm sao để ba người an toàn rời khỏi hiện trường.

Bây giờ lại lần nữa lái xe trên con đường này, chỉ còn dư lại hãi hùng khiếp vía.

Không còn thấy hố sâu, cả con đường bình yên như trước đấy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng cô nhớ rõ ràng đoàn xe giống như rồng lửa kia, nhớ rõ từng tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng vang ầm ầm của máy bay trực thăng, tất cả mọi thứ cứ như ở ngay trước mắt cô vậy.

“Phương Tấn, hố sâu kia là sao thế?”

“Đấy là một tấm thép lớn, lúc xảy ra chuyện, tấm thép rút vào bãi cỏ bên cạnh.” Cơ chế hoàn toàn cơ giới hóa, có thể điều khiển từ rất xa, tấm thép thu vào để lộ ra hố sâu bên dưới, khiến từng chiếc xe rơi xuống.

Nghe thấy Phương Tấn nói vậy, lúc này Tô Nhược Hân mới chú ý đến một cái cây to bên cạnh hố sau kia, có lẽ cơ quan ở trên cái cây kia.

Tất cả đều được che giấu cực kỳ kín đáo.

Hạ Thiên Tường đã sắp xếp cảnh báo từ lâu.

Không thể không nói, may mà anh đã chuẩn bị trước tất cả, nếu không đến cả quyền hít thở không khí trong lành cô cũng không có.