Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1173




Chương 1173

Hai người bắt đầu ra tay.

Lần này Hạ Tứ vô cùng tức giận, mặc dù động tác của anh ta vẫn không nhanh nhẹn nhưng may mà dáng vẻ cũng có thể tỏ ra đàng hoàng, trong liên tiếp ba chiêu cực nhanh của của người đàn ông mà vẫn không bị đánh gục.

Tô Nhược Hân nhìn Hạ Tứ đánh nhau với người đàn ông bằng đôi mắt lấp lánh, chính cô đột nhiên cảm thấy mình cần phải học những kỹ năng tự vệ này.

“Hạ Tứ, khi nào đến “Tình Đạt” có thời gian rảnh, anh có thể dạy tôi vài chiêu được không?” Bây giờ cô đã học được cách viết code và cả lái xe từ Hạ Thiên Tường, nếu cô học võ thì võ công phối với tốc độ cải thiện phương pháp cửu kinh bát mạch của cô, đến lúc ấy chắc chắn cô sẽ là một người mạnh mã.

Tại sao đến bây giờ cô mới nghĩ đến việc học võ công chứ, thực sự đã chậm rất nhiều nhịp rồi.

“Được.” Hạ Tứ thật sự không có thời gian để ý tới Tô Nhược Hân, bởi vì tuy rằng nhìn qua anh ta còn chưa thua nhưng đã ở trong thế nguy hiểm liên miên rồi.

Tuy nhiên, trình độ của anh ta như thế mà Tô Nhược Hân vẫn muốn học hỏi từ anh ta, anh ta có phần hơi xấu hổ…

Tuy nhiên, anh ta cũng không thể từ chối được.

Đây là cô gái duy nhất từ trước đến nay khiến anh Hạ rung động, mọi điều cô nói đều là mệnh lệnh đối với anh ta.

Ông cụ vẫn nằm trên mặt đất, kim bạc còn cắm ở trên l ồng ngực không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng khóe môi Tô Nhược Hân đã hiện lên ý cười và không có vẻ gì gọi là hoảng sợ, dáng vẻ thoải mái đó mang đến cho người ta cảm giác như mọi người xung quanh đều nằm dưới sự chỉ huy của cô và dường như họ không làm gì được cô cả.

Nhưng bây giờ, rõ ràng là có một người đang nhằm vào cô và muốn ra tay với cô nhưng cô lại không quan tâm chút nào.

“Học anh ta không bằng học tôi đi.” Người đàn ông khinh thường nhìn Hạ Tứ hừ lạnh một tiếng, sau đó đá Hạ Tứ một cước.

Hạ Tứ muốn trốn nhưng nếu anh ta tránh ra thì cú đá của người đàn ông chắc chắn sẽ đánh vào cơ thể của Tô Nhược Hân.

Cho nên, anh ta không thể trốn được.

Nghĩ đến đây, anh ta đứng đó chuẩn bị đón lấy cú đá của người đàn ông kia.

Sau khi trúng thì trong lòng mới có thể thoải mái hơn, nếu không trước đó anh ta quả thật quá mức yếu ớt.

Tuy nhiên, khi anh ta nhắm mắt lại như một kẻ ngốc và chờ đợi bị đạp trúng, Tô Nhược Hân đột nhiên đưa tay ra kéo anh ta ra khỏi vị trí ban đầu, nhẹ nhàng kéo anh ta cách xa ít nhất hai mét: “Đồ ngốc, tại sao anh muốn bị động bị đánh chứ?” Tô Nhược Hân gào lên với Hạ Tứ.

Người của Hạ Thiên Tường cũng là người của cô.

Cô đương nhiên muốn che chở cho người của mình.

Cô từng nói rằng tốc độ của cô rất nhanh, cô thực sự rất nhanh.

Cô không đánh được ai nhưng không có ai trốn nhanh bằng cô.

Dù Hạ Tứ có tránh được cú đá vừa rồi của người đàn ông kia thì nó cũng không thể làm cô bị thương.

Cô tránh được.

Kết quả, Hạ Tứ lại là một tên ngốc, tên trai thẳng này muốn đỡ cú đá này cho cô.

Ngu ngốc.

“Cô Tô nhanh thật đấy.’ Cuối cùng lại thành Tô Nhược Hân kéo Hạ Tứ tránh đi, người đàn ông kia nhướng mày nhìn Tô Nhược Hân, đồng thời cũng dừng lại.

Ông cụ vẫn chưa tỉnh lại.