Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 136




Chương 136

Phía bên kia nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Tô Nhược Hân sửng sốt: “Tôi không làm bị thương người khác.”

Hạ Thiên Tường nghe hết toàn bộ câu chuyện, mặt mày u ám, anh vỗ nhẹ bả vai Tô Nhược Hân: “Đừng lo lắng, giao cho tôi xử lý.”

Anh nói xong, dáng người thon dài nhổm dậy khỏi giường, cầm theo điện thoại đi về phía cửa.

Có một số chuyện, anh không muốn để Tô Nhược Hân nghe thấy.

Anh xử lý là được rồi.

Tô Nhược Hân thấy anh nói được làm được, cô càng hoảng loạn hơn: “Hạ Thiên Tường, anh đừng đi, tôi sợ.” Lớn như vậy rồi nhưng cô thật sự chưa từng đến đồn cảnh sát.

Cho nên, dù Hạ Thiên Tường đã nói để anh xử lý, cô cũng vẫn sợ.

Nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Tô Nhược Hân, lúc này Hạ Thiên Tường mới quay người lại, đi về phía cô: “Thế tôi không đi nữa nhé?”

“Ừm.” Tô Nhược Hân gật đầu, hoảng hốt nhìn Hạ Thiên Tường, nếu anh cứ đi ra ngoài như vậy, cô thật sự sợ.

“Được.” Hạ Thiên Tường giơ tay ra ôm Tô Nhược Hân, rồi đưa cô trở lại giường: “Ngủ đi, tôi ở đây.”

Tô Nhược Hân kéo chăn đến dưới cổ, lại không cách nào ngủ được, nhưng dù sao cũng không còn hoảng loạn, không còn sợ nữa.

Nhìn thấy Hạ Thiên Tường mở điện thoại, đầu ngón tay nhanh nhẹn ấn một loạt ký tự.

Năm phút sau, Hạ Thiên Tường đặt điện thoại xuống, tự nhiên nằm xuống bên cạnh Tô Nhược Hân giống như đang ở trong phòng ngủ của mình.

Đôi mắt sáng ngời của Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường: “Cảnh sát sẽ không gọi điện thoại đến nữa đâu, có phải không?”

“Ừ, không gọi nữa đâu, ngủ đi.”

“Tôi không ngủ được.” Cô tỉnh táo rồi, giờ phút này không buồn ngủ chút nào cả.

“Thế thì nói chuyện.” Ánh mắt của Hạ Thiên Tường rơi lên cánh tay Tô Nhược Hân. Vừa nãy khi cô lấy miếng ngọc xuống, anh phát hiện trên tay cô có vết bớt: “Từ nhỏ đã có à?”

“Ừ.” Bị phát hiện rồi, Tô Nhược Hân cũng không che giấu nữa. Từ nhỏ trên cánh tay cô đã có vết bớt này. Cô không phạm pháp nên cũng không cần giấu giếm làm gì cả.

“Kích cỡ bằng miếng ngọc của tôi?” Hạ Thiên Tường nói xong, nhặt miếng ngọc vừa ném xuống giường lên, sau đó đặt lên vết bớt của Tô Nhược Hân, quả nhiên kích cỡ giống nhau, không thừa thiếu một cm.

“Hồi nhỏ, vết bớt của tôi cũng nhỏ lắm, cho đến khi không cao nữa, nó cũng không thay đổi.”

Hạ Thiên Tường nhớ lại chiều cao của Tô Nhược Hân, thấp hơn anh một cái đầu, nhưng nếu đi giày cao gót, hai người sánh vai nhau thì độ cao vừa vặn: “Không cần cao nữa.”

Chiều cao vừa khéo xứng với anh, cộng thêm vết bớt có kích cỡ bằng miếng ngọc của anh, anh mơ hồ cảm thấy Tô Nhược Hân đã được định sẵn là vợ mình.

Chỉ có điều cô vợ tương lai này cho đến bây giờ vẫn không cho anh chút danh phận nào cả, khó quá đi.

“Ừ ừ, không cao nữa.” Tô Nhược Hân cũng không muốn cao nữa, nếu không vết bớt mà dài, lớn hơn thì sẽ không dùng được miếng ngọc của Hạ Thiên Tường nữa, đó sẽ là một tổn thất vô cùng lớn, chắc chắn không thể được.

Nói xong, thấy Hạ Thiên Tường vẫn nhìn chằm chằm vết bớt của mình, như có điều suy nghĩ, Tô Nhược Hân lập tức hoảng loạn trong lòng: “Ngủ thôi.”