Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 395




Chương 395

Tô Nhược Hân cười nghiêng ngả.

Lần đầu tiên gặp đàn ông sẵn lòng tự hủy hình tượng như vậy.

Nói chuyện với Cận Liễm xong, Tô Nhược Hân bắt đầu trả lời tin nhắn của bạn học và giáo viên.

Ngoài giáo viên ngữ văn ra thì các giáo viên đều đang đợi cô tính điểm, điều này khiến cô cảm thấy hơi ngại.

Cô bỏ lỡ thi một môn, cho dù ba môn kia thi không tệ thì cũng không giành được điểm cao nhất khóa.

Nhưng cô tính toán một chút, chắc hẳn có thể nằm trong top ba mươi của khóa.

Nghĩ đến đây, trong lòng tắc nghẽn, cả người đều cảm thấy không thoải mái.

Rõ ràng cô có thể thi đỗ khoa Y đại học T.

Bây giờ thì đã chắc chắn là không thể rồi.

Khoa Y đại học T chính là đại học trọng điểm top mười trên toàn quốc, thế mà cô lại bỏ lỡ như vậy.

Lướt nhìn đáp án chính xác giáo viên các môn gửi đến, Tô Nhược Hân nhanh chóng trả lời.

Trong toàn bộ ba bài thi, mỗi bài cô mất chừng ba bốn điểm.

Cho nên, tổng thành tích khoảng trên dưới 590 điểm.

So với điểm tối đa là 750 điểm thì kém nhiều lắm.

Tô Nhược Hân khá thất vọng, cũng khá mất mát.

Nhưng giáo viên các môn vừa nhìn thấy điểm ước tính của Tô Nhược Hân, ai nấy đều vui mừng khen Tô Nhược Hân: “Cô bé ngoan, làm tốt lắm, mặc dù không thi đỗ đại học trọng điểm hàng top, nhưng vẫn có hi vọng trường đại học trọng điểm khác, khi báo danh trường học và chuyên ngành nhất định phải cẩn thận.”

“Cảm ơn thầy cô.”

Tô Nhược Hân trả lời mỗi một tin nhắn. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Giáo viên các môn chỉ cần thành tích của một môn đó, mỗi một giáo viên đều có nhiệm vụ dạy học, thành tích thi đại học của học sinh trực tiếp tính vào sát hạch giảng dạy của bọn họ.

Chờ Tô Nhược Hân trả lời xong xuôi, giáo viên ngữ văn gửi tới icon khóc lớn.

“Tô Nhược Hân, vì sao bỏ lỡ thi ngữ văn chứ? Tôi tủi thân.”

Tô Nhược Hân cũng bất đắc dĩ, cô đâu muốn bỏ lỡ.

Trả lời một icon khóc lóc, Tô Nhược Hân đóng khung chat của giáo viên ngữ văn lại.

Từ sáng qua tỉnh lại phát hiện mình bỏ lỡ thi ngữ văn, môn ngữ văn này đã trở thành vết thương mãi mãi hằn sâu trong đáy lòng cô.

Cả đời cũng sẽ không quên lần thi đại học này.

Trả lời xong tất cả, đang định gọi điện thoại, chị Chiêm gõ cửa: “Cô Tô, đã làm xong mỳ cán tay rồi, ra ăn thôi, nếu không để lâu mỳ sẽ bị nát.”

“Ra ngay đây.” Tô Nhược Hân cầm điện thoại di động đi ra, quả nhiên trên bàn cơm đã bày sẵn một bát mỳ cán tay.