Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 541




CHƯƠNG 541

Vừa rồi chỉ lo chuyện đặt hai gian phòng, thế mà cô lại quên hỏi lễ tân rằng gian phòng còn lại của khách sạn là loại hình thế nào.

Vào rồi mới biết, là phòng cao cấp.

Cũng chính là phòng cao cấp có hai gian.

Ngạc nhiên mở ra xem, hai gian phòng đều có phòng vệ sinh riêng.

Có lẽ đây là phòng cao cấp dành cho một gia đình, thuận tiện cho một gia đình nhiều người ở cùng nhau.

Khi ngủ chia ra, khi không ngủ có thể cùng nhau đánh bài xem tivi.

Nghĩ lại cảm thấy thật ấm áp.

Nhanh chóng tham quan xong, Tô Nhược Hân chỉ vào một gian phòng nói: “Em ở gian phòng này.”

Hạ Thiên Tường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hệt như tắc kè hoa của cô: “Không giận?”

“Không giận.”

“Không buồn bực?”

“Không buồn bực.”

Hạ Thiên Tường dí lên trán Tô Nhược Hân một cái: “Lát nữa có muốn tôi đi kiểm tra phòng trống trong khách sạn này cùng em không? Tôi không mệt, có thể đi.”

Tô Nhược Hân lách mình tránh né ngón tay Hạ Thiên Tường: “Không cần, em đi tắm, sau đó cùng ăn cơm.” Cô đói rồi.

Cả ngày nắng nóng, từ ngồi máy bay đến lên xe bus, toàn thân đều dính dáp, vô cùng khó chịu.

“Đi đi, tôi cũng đi.” Hạ Thiên Tường lách mình đi vào gian phòng của anh.

Tô Nhược Hân nhìn bóng lưng của Hạ Thiên Tường, thế mà người đàn ông này lại không giở trò lưu manh, dường như cô còn cảm thấy hơi không quen.

Kéo hành lý của mình vào phòng, trước tiên tìm áo ngủ rồi mang vào phòng tắm.

Mười mấy phút sau tắm xong, Tô Nhược Hân nhìn mái tóc dài vẫn còn chảy nước của mình trong gương, đôi mày nhíu chặt, cô đói rồi.

Nhưng việc đầu tiên phải làm bây giờ là sấy khô mái tóc, nếu không không cách nào ra ngoài.

Cầm máy sấy bắt đầu sấy tóc, cửa phòng bị gõ: “Xong chưa? Tôi nghe thấy bên trong không còn tiếng nước rồi.”

“Em sấy tóc xong thì ra.” Hạ Thiên Tường nhanh thật.

Hạ Thiên Tường tóc ngắn, anh không phải buồn phiền chuyện sấy tóc này, tắm xong lau một lát, rất nhanh đã khô rồi.

“Ra ngoài sấy.”

“Đợi đã.” Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình, vẫn được, thứ không nên lộ đều không lộ.

Bây giờ cô và Hạ Thiên Tường còn chưa xác định quan hệ đâu.

Cho nên, có một số lúc vẫn nên rụt rè chút.

Kéo kéo vạt áo ngủ, lúc này mới cầm máy sấy đi ra.

Kết quả, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Một xe đồ ăn rực rỡ muôn màu hiện ra trước mắt: “Anh… anh lấy đồ ăn từ đâu ra?”