Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 646




Chương 646

“Không cần mời bác sĩ ngoại khoa kiểm tra à?” Nhưng vừa hỏi xong, bà ta lại nói: “Xem kìa, tôi đúng là già nên lú lẫn rồi, không tin tưởng một người lợi hại như cô, Tô Nhược Hân, tôi giao Thiên Tường lại cho cô, cô bôi rượu thuốc cho thằng bé đi.” Nói xong, Lục Diễm Chi nhìn thoáng qua Hạ Thiên Tường, sau đó lại nhìn Tô Nhược Hân rồi mới rời đi.

Trong phòng ngủ lập túcw chỉ còn lại Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.

Lúc này Tô Nhược Hân chợt phát hiện đã lâu rồi cô không đến nơi này của anh.

“Nói đi, rốt cuộc có phải là đánh nhau với Cận Liễm không?” Khi nãy chỉ là giúp anh qua mặt Lục Diễm Chi thôi.

Anh có thể lừa được Lục Diễm Chi chứ làm sao lừa được cô.

“Phải.” Hạ Thiên Tường gật đầu thừa nhận.

Tô Nhược Hân trợn mắt trừng anh: “Lớn từng này rồi còn đi đánh nhau, có phải tối qua vừa rời khỏi dạ tiệc đã đi đánh nhau luôn không?”

“Phải.” Tô Nhược Hân không hỏi thì thôi, chỉ cần cô hỏi, Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ trả lời, anh luôn mặc định rằng tuyệt đối không thể lừa dối vợ tương lai.

“Sao lại đánh nhau.” Vừa nhìn đã biết là đánh nhau rất dữ dội.

Đánh nhau như thế dù gì cũng phải có một nguyên nhân chứ.

“Anh ta thích em.”

“Chỉ vì Cận Liễm thích em thôi sao?”

“Phải, anh ta thích em, anh không thích anh ta thích em.”

Lý do này thật sự khiến Tô Nhược Hân thấy khâm phục.

Nhưng sau khi nghe Hạ Thiên Tường nói thế, trong lòng vừa thấy buồn cười vì lý do đánh nhau của người đàn ông này vừa cảm thấy có chút ngọt ngào.

“Vậy tại sao Cận Liễm lại đánh nhau với anh?” Ngọt ngào thì ngọt ngào, nhưng Tô Nhược Hân vẫn không quên hỏi.

“Anh ta không muốn làm anh trai của em, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.”

Tô Nhược Hân cầm lấy rượu thuốc, chỉ về phía giường: “Nằm xuống.”

Lần này, Hạ Thiên Tường cũng không ngoan ngoãn nằm xuống mà chỉ nói: “Có thể nên cởi đồ ra rồi hãy nằm xuống không?”

Tô Nhược Hân lập tức đỏ mặt.

Cô thật sự không chịu nổi bản lĩnh “nghĩ gì nói đó” của người đàn ông này nữa rồi.

Rõ ràng anh có thể không nói câu này, cởi áo ngoài rồi nằm xuống để cô bôi rượu thuốc là được rồi.

Còn cứ phải hỏi rõ từng chữ.

“Nhược Hân, em đỏ mặt là vì anh muốn cởi quần áo à?”

Tô Nhược Hân vung chân đạp tới: “Anh im đi.”

“Nhưng không cởi thì đâu thể bôi rượu thuốc lên vết thương trên người anh được.” Hạ Thiên Tường vẫn nghiêm túc nói, lúc này anh một lòng một dạ muốn biến chuyện cởi quần áo thành chuyện đương nhiên, khiến Tô Nhược Hân đồng ý là đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Vậy thì không bôi cho anh nữa, để anh đau chết luôn.” Tô Nhược Hân tức giận trừng Hạ Thiên Tường.

Sau đó, cô bèn bị Hạ Thiên Tường ôm vào lòng, ngồi hẳn xuống giường: “Được, vậy thì để anh đau đến chết đi.”