Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 76





Nói xong lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Ở những nơi khác cũng không được dẫn tôi đi.

Tôi không phạm pháp, tôi không muốn gặp cảnh sát.”
“Ha ha, sợ như vậy sao?” Xe Bugatti chậm rãi rời khỏi cổng biệt thự, Hạ Thiên Tường cũng cười nhẹ.
Tiếng cười khẽ của anh khiến Tô Nhược Hân sửng sốt.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, khóe môi Hạ Thiên Tường quả nhiên vẫn thấp thoáng ý cười nhàn nhạt, khiến cô đột nhiên ngây người.
Người đàn ông này cười lên trông thật đẹp, đẹp đến nỗi làm cô không nỡ chớp mắt.
“Đẹp à?” Thấy cô không trả lời, yên lặng ngây ngốc ngồi đó, Hạ Thiên Tường không nhịn được hỏi.
“Ừm, đẹp lắm, Hạ Thiên Tường, sau này anh phải cười thường xuyên hơn.

Khi anh cười, đẹp hơn nhiều so với lúc lạnh lùng.” Thưởng thức nét mặt tươi cười của cậu Hạ, Tô Nhược Hân không nhịn được cảm thán.
Nụ cười vừa nãy của anh khiến cô cảm thấy nhiệt độ trong khoang xe cũng tăng thêm mấy độ, ít nhất không còn cảm thấy lạnh nữa.
“Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì? Anh nói đi.” Không ngờ Hạ Thiên Tường lại nhắc đến điều kiện, Tô Nhược Hân hơi lo lắng.
Một tay Hạ Thiên Tường nắm chặt vô lăng, tay còn lại đưa điện thoại cho cô: “Em sửa.”
Tô Nhược Hân ngơ ngác cầm lấy điện thoại, sau đó vẫn không hiểu: “Sửa gì cơ?”
“Quét thử đi.”
Tô Nhược Hân vẫn ngơ ngác, sau đó đầu lập tức quay tròn nhanh chóng.


Sau khi ba chữ “quét thử đi” hiện ra mấy vòng trong đầu, cô cuối cùng cũng phản ứng kịp.

Vừa nãy khi ăn sáng, cô đã quét mã để thêm zalo của Hạ Thiên Hương: “Anh muốn tôi thêm zalo anh à?”
Người đàn ông kiêu ngạo gật đầu, không lên tiếng.
Từ trước đến nay đều là người khác muốn thêm zalo anh, nhưng anh không thêm.

Đây là lần đầu tiên anh dùng cách này để xin kết bạn zalo với một người, Hạ Thiên Tường cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Ha ha, được, việc này có gì khó chứ.

Mọi người đều là bạn, còn là bạn sống chết hoạn nạn có nhau, kết bạn zalo là điều dễ hiểu mà! Anh nói thẳng ngay từ đầu thì có phải nhanh không, vòng vo tam quốc khiến tôi tốn biết bao chất xám!” Tô Nhược Hân vừa gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, vừa cầm điện thoại Hạ Thiên Tường trượt màn hình lên.
Sau đó, cô cau mày: “Mật khẩu màn hình khóa.”
“Sinh nhật của em.” Hạ Thiên Tường thản nhiên lên tiếng.
Tô Nhược Hân tiện tay nhập vào, quả nhiên mở được: “Ấy, sao anh lại dùng ngày sinh nhật của tôi làm mật khẩu? Sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu, tôi đổi lại cho anh.

Nếu không về sau để Mỹ Lan biết anh dùng sinh nhật tôi làm mật khẩu màn hình khóa điện thoại, cô ấy nghĩ nhiều thì không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến tình cảm thân thiết giữa hai người.”
Hạ Thiên Tường vẫn không lên tiếng, gương mặt điển trai nhìn thẳng phía trước xe, nghiêm túc chăm chú lái xe, giống như không nghe thấy câu nói của Tô Nhược Hân vậy.
Tô Nhược Hân quét mã zalo của Hạ Thiên Tường, sau khi thêm bạn bè xong, cô trả điện thoại lại cho anh: “Được thôi, anh không nói thì tôi cũng không để ý.

Đến sinh nhật anh tôi đỡ phải mua quà tặng, tiết kiệm được khối tiền, cảm ơn nhiều nha.”
Sau đó, không đợi cô nói xong, đã nghe thấy anh nói: “Ngày XX tháng X.”
“Ấy, sao anh lại không tiết kiệm tiền cho tôi? Tôi là một người ngay đến cả tiền đóng học phí đại học cũng không có, vậy mà anh lại còn muốn tôi mua quà sinh nhật cho.” Tô Nhược Hân cắn răng nghiến lợi.

Lúc này, cô đã mở được zalo của Hạ Thiên Tường.
Sau đó, cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này không đăng bất kỳ bài viết nào: “Anh không đăng bài nào, hay là từng đăng xong xóa rồi?”
“Chưa từng đăng.” Loại ứng dụng như zalo, thỉnh thoảng nghiệp vụ cần dùng đến thôi.

Còn về đăng bài lên trang cá nhân, anh luôn cảm thấy không cần thiết, anh không có thói quen ngày nào cũng báo cáo mọi việc cho mọi người trầm trồ.
“Vì sao không đăng? Thật ra đăng bài rất thú vị mà.

Hạ Thiên Tường, hay là bài đăng đầu tiên của anh để tôi đăng cho nhé?” Đôi mắt long lanh của Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của Hạ Thiên Tường mà cô vừa đặt xuống.

Vừa nãy cô chỉ quét mã zalo của anh, không hề xem thêm, cảm thấy hơi thiệt.

Đột nhiên, cô rất tò mò bạn bè zalo của người đàn ông này rốt cuộc như thế nào.
Đàn ông nhiều hay phụ nữ nhiều hơn? Coi như cô nhân tiện kiểm định thay Dương Mỹ Lan.
Nếu để cô nhìn thấy anh gửi tin nhắn mờ ám với người phụ nữ nào đó, cô sẽ coi anh là một tên đàn ông xấu xa, không làm mai cho Dương Mỹ Lan nữa, không thể đẩy người bạn thân thiết nhất của mình vào hang cọp được.
Càng nghĩ như vậy, cô càng cảm thấy nhất định phải kiểm tra zalo của Hạ Thiên Tường.
“Được.” Ngay lúc cô còn cho rằng Hạ Thiên Tường chắc chắc sẽ không đồng ý, nào ngờ anh lại nói một tiếng “được”.
Tô Nhược Hân mở cờ trong bụng, lấy lại điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Lúc này mới quan sát điện thoại của anh.

Nhìn hồi lần, nhưng lại không nhìn ra là hãng gì: “Đây là hãng gì thế?” Cô thật sự chưa từng nhìn thấy kiểu dáng trông có vẻ cao cấp như thế này bao giờ.
“Đặt riêng.”
“Ồ.” Cuối cùng, Tô Nhược Hân cũng coi như đã hiểu, cô mãi mãi không cách nào hiểu được thế giới của người giàu, cô vẫn nên đi xem zalo của anh thì hơn.
Thông qua gương chiếu hậu, Hạ Thiên Tường nhìn thấy Tô Nhược Hân chăm chú xem màn hình điện thoại của anh, rất đẹp.
Dó đó, Tô Nhược Hân không biết riêng tư là gì, mở xem điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Dù sao cũng xem trước mặt anh, cô cũng không được coi là lén lút.
Kết quả, xem liền một lúc mười mấy cuộc trò chuyện liên lạc gần đây, Tô Nhược Hân dần mất hứng.

Ngoài công việc ra thì chính là công việc.

Hơn nữa, anh gửi tin nhắn giống hệt khi anh nói chuyện.

Số chữ trước nay đều ít đến mức đáng thương, giống như nhắn nhiều chữ, đối phương sẽ thu phí vậy.
Thế nhưng, khi nói chuyện với cô, bây giờ không còn giống lúc ban đầu chỉ nói một hai câu nữa, cũng thường xuyên nói nhiều hơn mấy chữ.

Điều này khiến cô rất hài lòng.

Chưa đến ba phút, Tô Nhược Hân đã xem xong.
Quả nhiên, người đàn ông này không đăng bất kỳ bài nào lên trang cá nhân cả.
Tay nghịch tóc mái trên trán, Tô Nhược Hân như có điều suy nghĩ.
Nghĩ rồi lại nghĩ, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái bên cạnh.
Góc nghiêng của anh thật đẹp.
Do đó, tay cũng rung động, Tô Nhược Hân cầm điện thoại của Hạ Thiên Tường, chụp một bức ảnh góc nghiêng của anh.
Sau đó, cúi đầu xem, lập tức kinh ngạc.

Có lẽ là điện thoại của anh có pixel lớn, hiệu quả chụp được thật sự giống một bức ảnh nghệ thuật.
Cộng thêm nhan sắc của người đàn ông này, Tô Nhược Hân cảm thấy bức ảnh nghiêng này của Hạ Thiên Tường ăn đứt mấy ngôi sao hàng đầu có lượng truy cập nhiều nhất hiện nay.
Sau đó, cô không thèm nghĩ đã đăng tấm ảnh đẹp trai này của anh lên trang cá nhân, đồng thời đi kèm với chữ “đẹp trai”.
Đăng xong, Tô Nhược Hân lấy điện thoại mình ra, làm mới bảng tin, rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Thế nhưng, cô chỉ có thể nhìn thấy bài đăng trên tường nhà Hạ Thiên Tường.
Chứ không thể nhìn thấy bình luận trong bài đăng của anh.
Do đó, cô lập tức xem tường nhà Hạ Thiên Tường.
Vừa xem xong, cô ngây ngốc.
Sáng sớm, vào lúc này, người đi làm đi học chắc chắn đang ở trên đường, còn người không đi làm, đi học chắc chắn đang ở trên giường, nhưng ngay lúc này, bên dưới bài đăng của Hạ Thiên Tường đã bùng nổ bình luận.
Cô đăng bài còn chưa đến nửa phút, bên dưới đã hiện ra mười mấy bình luận….