Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 806




Chương 806

Ngụy Bình hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn cháu.

Dì muốn Mỹ Lan có cuộc sống đại học thật vui vẻ, không muốn ngày nào con bé cũng phải sống trong bất an và lo lắng. Đằng nào dì cũng đã ung thư giai đoạn cuối, con bé có biết cũng không thay đổi được gì nên tạm thời dì vẫn chưa muốn cho con bé biết chuyện.

“Vâng, cháu nhớ rồi, dì yên tâm đi ạ, cháu chắc chắn sẽ không nói cho Mỹ Lan biết đâu, trừ khi dì và chú Dương đồng ý cho cháu nói.

Nào, ăn salad thôi mọi người.”

Ngụy Bình nhận lấy, trộn lên rồi từ từ ăn: “Ngon thật, miệng dì cứ nhạt toẹt ăn chẳng vào, không ngờ salad trái cây ngon đến thế.

Lát nữa về dì cũng mua một hũ salad mới được, ha ha!”

“Để tôi mua cho, bà về nhà chờ ăn là được, giờ cứ thong thả ăn thôi.” Dương Thiên Thành nhìn Ngụy Bình đầy cưng chiều.

Nguy Bình hơi thẹn thùng: “Hai chú cháu cũng ăn đi.”

Tô Nhược Hân bèn ngồi xuống ăn cùng hai người, cả ba trò chuyện thật vui hệt một gia đình thực thụ.

Bỗng nhiên, một người phục vụ đi tới: “Thưa ông, thưa bà, thưa cô, quán chúng tôi đang bình chọn một gia đình hạnh phúc, giám đốc vừa chọn nhà mình ạ”

“Được chọn có thưởng gì không?” Ngụy Bình nhoẻn môi cười, hỏi. Hầu hết các tiệm làm hoạt động như này để marketing và tặng thẻ ưu đãi, nhưng thực chất khi xài phải kèm theo điều kiện, đó là phải có hóa đơn đạt đến số tiền nào đó mới được sử dụng thẻ ưu đãi.

Thật ra, mục đích của hoạt động này là để khuyến khích khách hàng mua hàng nên bà ấy chưa bao giờ tin tưởng vào nó.

“Có ạ.” Phục vụ đáp rồi đưa một chiếc thẻ cho bà ấy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nguy Bình nhận lấy, nhìn chiếc thẻ: “Có quy định mức tiêu dùng nhỉ?”

“Không ạ, chiếc thẻ này có hạn mức không giới hạn nhưng thời hạn sử dụng là một tháng. Trong một tháng tới, cửa tiệm chúng tôi sẽ vinh dự được đón tiếp gia đình ba người. Nhưng chỉ được giới hạn ba người thôi ạ, người ngoài đi cùng không được tính.

Đồng thời, nhà mình sẽ được miễn phí tất cả các món ăn tại tiệm ạ”

“Thật không?” Ngụy Bình không tin, đây là lần đầu tiên bà ấy gặp chính sách nào không giới hạn số tiền mua hàng thế này.

“Thật ạ, nếu bà không tin thì ngày mai bà cầm chiếc thẻ này đến thử là biết thôi ạ.”

Người phục vụ cười lịch sự: “Nhưng chiếc thẻ này chỉ có tác dụng trong một tháng thôi ạ, mỗi tháng cửa tiệm chúng cháu sẽ chọn ra một gia đình hạnh phúc.

“Bà may thật đó Bình, bà vừa đến thì chúng ta đã được nhận chiếc thẻ này rồi, ha ha! Kể từ ngày mai, mỗi ngày tôi sẽ dẫn bà qua đây ăn!” Dương Thiên Thành cười vui vẻ.

“Ơ, ngày nào cũng ăn đồ Âu thì ngán lắm, ông phải đưa tôi đi ăn đồ Trung nữa.” Ngụy Bình nói với vẻ bất mãn.

“Được hết! Bắt đầu từ ngày mai sẽ ra ngoài ăn mỗi ngày, trưa ăn đồ âu, tối ăn đồ Trung, buổi sáng tôi sẽ nấu cho bà và Mỹ Lan ăn, thế được chưa?”

“Bữa sáng ông nấu có ăn được không đấy?

Dương Thiên Thành, tôi mà ăn bữa sáng ông nấu thì chắc cú sáng nào bụng tôi cũng đói cồn cào đấy”

“Rồi rồi rồi, thế thì để giúp việc nấu đồ ăn sáng, được chưa?” Dương Thiên Thành cười xởi lời xin tha.

Bấy giờ Ngụy Bình mới bỏ qua cho ông ta.