Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 976




Chương 976

“Y tá Tô, tối hôm qua ba tôi mất, mà buổi ngày của hôm qua lúc tôi dẫn ông ấy đi gặp bác sĩ Mạc, ba tôi vẫn rất khỏe, chỉ có huyết áp là hơi thấp mà thôi.”

“Y tá Tô? Cô ấy là y tá ở đâu đến? Anh ba, anh nói chuyện đó với người phụ nữ này để làm gì?” Ngoài cửa, một người đàn ông râu quai nón đi đến, liếc về phía Tô Nhược Hân với khuôn mặt đầy vẻ thù địch.

Nhưng mà, sau khi nhìn kỹ một chút, anh ta lập tức kinh ngạc, đưa tay về phía Tô Nhược Hân: “Chào cø.

Tô Nhược Hân đi sang quan tài của ông cụ ở bên cạnh giống như không nhìn thấy, cúi đầu chăm chú nhìn kĩ ông cụ, đồng thời uyển chuyển tránh khỏi tay người đàn ông kia.

Cô không muốn nắm tay của người đàn ông kia, vậy thì không nắm.

Người đó xấu hổ, quay đầu nói với Vũ Hạ Hàn: “Anh ba, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Bạn của anh.” Vũ Hạ Hàn thoáng chần chờ một chút, nhưng lập tức nhớ tới chuyện vừa nấy nói với chị Vũ Hạ Vi, Tô Nhược Hân là bạn anh ta, vậy cứ tiếp tục để Tô Nhược Hân làm bạn bè.

Trước sau thống nhất một ý.

Nếu không sẽ lộn xôn.

Sai lầm Mạc Tử Đơn là của Mạc Tử Đơn, không thể gộp chung với cô điều dưỡng này được.

“Không tệ, có nghĩ tới chuyện muốn tiếp tục đi xa hơn nữa không?” Tất cả ánh mắt của Vũ Hạ Văn đều dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú động lòng người của Tô Nhược Hân. Cô gái nhỏ này quá đẹp, giống như nụ hoa, tựa như cho anh ta một nụ hoa chớm nở, đợi anh ta đến khiến cô nở rộ. Nếu như thật sự khiến cô nở rộ, chắc chắn mùi vị đó sẽ không tệ.

“Chú út, em không nên nói bậy nói bạ.’ Vũ Hạ Hàn thuận miệng phủ định, từ đầu tới đuôi Tô Nhược Hân đều không thể hiện gì với anh ta, đương nhiên anh ta muốn tôn trọng Tô Nhược Hân.

Cô gái hiền lành không động chạm gì anh ta, anh †a cũng không động chạm đến Tô Nhược Hân, đây là bình đẳng.

“Nếu anh ba đã không có ý gì với cô ấy, vậy em sẽ phải cố gắng rồi.” Vũ Hạ Văn càng nhìn càng thích Tô Nhược Hân, vẻ mặt kia chỉ thiếu điều chảy cả nước miếng.

Tô Nhược Hân giống như không nghe thấy, chăm chú nhìn ông cụ chừng một phút, lúc này mới quay đầu nói với Vũ Hạ Hàn: “Lần này anh chị em các anh †ề tựu về đây, cứ mở cuộc họp gia đình đi, không cần ở đây tiếp đãi tôi làm gì, tôi tự làm được.”

Vũ Hạ Hàn sững sờ: “Sao… Sao cô biết năm anh em chúng tôi muốn mở cuộc họp gia đình?” Hình như, anh ta chưa hề nói với Tô Nhược Hân, lúc này ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân đã trở nên kinh ngạc và kỳ lạ.

Tô Nhược Hân cười khẽ: “Mãi mới có cơ hội gặp nhau tất nhiên là muốn chia gia sản, đi đi không cần tiếp đãi tôi đâu.” Cô vừa nói vừa xoay người nhìn xung quanh căn phòng ngủ này, nhìn một vòng cũng không phát hiện gì, cô nhấc chân đi qua ba chị em nhà họ Vũ rồi đi đến cửa nhà bếp tự nhiên như ở nhà mình.

“Này, cô bé muốn tìm cái gì thế? Để tôi tìm giúp cô bé nhé.” Vũ Hạ Văn không thèm để ý đến cuộc họp gia đình gì hết, anh ta nhanh chóng bỏ lại chị hai và anh ba của mình để chạy về phía Tô Nhược Hân, anh ta không thể bỏ lại cô bé xinh đẹp đó đâu.

“Cái cân.” Tô Nhược Hân chỉ nói một chữ.

Tuy cô rất ghét cái tên Vũ Hạ Văn này, nhưng nếu có người tìm đồ giúp cô thì cô cũng không để ý đâu.

“Cân của nhà chúng tôi không để ở phòng bếp đâu, chắc chắn nó đang ở phòng chứa đồ, ba tôi thích cất đồ vào đó.” Vũ Hạ Văn vừa nói vừa ân cần dẫn đường, anh ta đưa Tô Nhược Hân đi về phía căn phòng chứa đồ trong góc tầng một của biệt thự.

“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân đi vào trong căn phòng chứa đồ trong biệt thự nhà họ Vũ, bên trong chỉ có một ít đồ dùng ngày thường được bày biện ngăn nắp, còn có các loại đồ vật như lò nướng máy đánh trứng. Nhìn một cái là biết khi còn sống ông cụ là người lạc quan yêu đời.

Có lò nướng và máy đánh trứng ở đây thì tất nhiên không thể thiếu cân rồi.