Cuối cùng thì không gian trong xe cũng đã được yên tĩnh trở lại, ai nấy đều mệt vì quãng đường quá dài nên đều lăn ra ngủ, bây giờ chỉ còn lại Lạc Vô Song và Lý Tinh Thần là vẫn còn thức mà thôi.
Vì hai người họ đang bận xem phim!
Bất ngờ lắm đúng không? Vốn dĩ người ta tưởng rằng thủ khoa và á khoa không hợp nhau, nhưng không ngờ hai người họ có cùng một “Ô Tê Pê” đó, hai người cứ như vậy mà phấn khích khi thấy cảnh tượng hai nhân vật chính đang ôm nhau rồi hôn nhau, cũng chẳng biết tại sao nhưng cả hai càng lúc càng quắn quéo, miệng cũng cười không ngớt được.
Mãi cho đến khi xe buýt dừng lại thì họ mới uể oải mà bước xuống, hôm nay bọn họ sẽ ở nông trường này, và đương nhiên họ không ở một ngày mà ở lại đây tận ba ngày hai đêm, chỗ ngủ thì sẽ chia theo khu rồi tự dựng lều để ngủ, mỗi lều thì tầm ba đến bốn người. Các giáo sư đi cùng sẽ được phân bố chỗ ngủ ở bên trong nông trường.
Lúc giáo sư Phùng Dĩ Nguyên nhìn thấy Lạc Vô Song còn định quen miệng gọi cô là “đàn chị” nhưng may là cô đã ngăn lại kịp, cuối cùng hình ảnh của một soái ca lạnh lùng đã bị đánh tan, thay vào đó Phùng Dĩ Nguyên lại vui vẻ nhìn Lạc Vô Song nói:
- Bạn học Lạc, chút nữa em đến chỗ của tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với em.
Bây giờ đang ở nông trường, nơi mà chỗ ngủ cũng không có mà một giáo sư lại gọi một sinh viên đi nói chuyện riêng, tám mươi phần trăm là đặc quyền của thủ khoa, chắc chắn Lạc Vô Song sẽ được bố trí chỗ ngủ tốt rồi. Nghĩ đến đây thì nhóm của Lạc Như Song cảm thấy khá ấm ức, nhưng họ cũng không dám phàn nàn gì.
Tiếp theo sau đó thì bọn họ sẽ dựng lều trước, rồi mới bắt đầu cho việc du khảo. Với năng lực của Lạc Vô Song thì việc dựng lều không quá khó khăn, hơn nữa còn có sự giúp đỡ của Vũ Hàn nên rất nhanh nhóm của cô đã dựng xong lều.
Tuy nhiên lúc này Tiêu Tú Trân mới nhìn Vũ Hàn, nói:
- Ê đầu vàng, cậu tính ngủ cùng tụi này à?
- Chứ gì nữa? Lạc gia của tôi ở đây cơ mà.
- Lạc gia nào của cậu! Chị ấy là chị dâu của tôi, nghe rõ chứ đồ đần kia!
- Ê cái con nhỏ này, lùn mà láo hả, cậu muốn đấm nhau đúng không? Nào, đến đây, solo nào!
Với một người máu liều nhiều hơn máu não thì Tiêu Tú Trân cũng không ngán đứa nào, nhưng ngay khi hai người vừa thủ thế chuẩn bị đánh nhau thì Lạc Vô Song đã nhàn nhạt nói:
- Nếu ẩu đả thì cút ra chỗ khác, tôi sẽ dựng lều riêng với Tinh Thần.
Một câu nhẹ nhàng tình cảm vậy thôi mà cả Vũ Hàn và Tiêu Tú Trân đều phải ngoan ngoãn nghe theo, nhưng cho dù là thế thì Vũ Hàn cũng là nam nhân, cậu ta cũng bị Lạc Vô Song “kí gửi” sang một nhóm nam sinh khác. Khỏi nói nhiều thì nhóm nam sinh đó thấy thủ khoa nhờ vả liền gật đầu rất nhanh, còn nói sẽ chiếu cố Vũ Hàn thật tốt nữa.
Xong xuôi hết mọi việc thì mọi người cũng để lại balo ở trong lều và ra ngoài tập trung, đầu tiên thì mọi người sẽ được hoạt động tự do ở nông trường này.
Ở phía Tây là một khu vực nhà kính có diện tích rất lớn, bên trong nhà kính trồng cũng rất nhiều trái cây, hoa quả cũng như là ti tỉ thứ khác.
Ở phía Đông là khu vực chuồng ngựa và đường đua ngựa, hiển nhiên cũng có chỗ để thay đồ cho việc tập cưỡi ngựa. Đi vào sâu thêm một chút thì còn có trường bắn cung, hoặc vừa đua ngựa vừa bắn cung.
Ở phía Nam là chỗ bọn họ đã dựng lều để ngủ vào ban đêm, hiển nhiên xung quanh nó cũng có khá nhiều loài động vật hoang dã, tuy nhiên thì chúng khá hiền và không tấn công người khác.
Cuối cùng ở phía Bắc có một xưởng chuyên nhuộm vải và sản xuất rượu và nhiều thứ lẻ tẻ khác. Nói chung nông trường này cũng có rất nhiều thứ hay ho mà ai ai cũng phải mê… Trừ Lạc Vô Song và Lý Tinh Thần ra.
Giải thích xong thì giáo sư Phùng Dĩ Nguyên cũng đã cho mọi người hoạt động tự do.
Đến đây thì Tiêu Tú Trân rất phấn khích, liền trực tiếp kéo tay của Lạc Vô Song đi đến chuồng ngựa, quả nhiên sau đó thì Vũ Hàn và Lý Tinh Thần cũng đến đây. Ai nấy đều nhanh chóng thay trang phục rồi cùng nhân viên ở đây đi chọn ngựa, vừa đi mà Tiêu Tú Trân vừa nói chuyện rất rôm rả, tuy nhiên thì người đau đầu là Lạc Vô Song. Cái đứa nhỏ này hôm nay nói nhiều vậy trời!
Tuy nhiên sau đó thì Tiêu Tú Trân cũng đã chọn được một con ngựa màu nâu đỏ khá đẹp mắt, hiển nhiên nhân viên ở nông trường cũng có nói là đứa bé này tên Rem, và rất ngoan ngoãn, chỉ cần ngoan ngoãn như thế thôi là Tiêu Tú Trân thấy thích rồi.
Nhưng mà, oan gia đi đâu cũng gặp oan gia, không ngờ một tiểu thư nho nhã, dịu dàng như Lạc Như Song mà cũng đến trường đua ngựa đó!
Hiển nhiên cô ta từ nhỏ đã được học như một “quý tộc” rồi, chỉ đáng tiếc là học mãi vẫn không thành tài thôi. Nhưng khi cô ta nhìn thấy Lạc Vô Song không nhận ngựa thì liền nói:
- Vô Song, em không chơi sao? Dù sao cũng đến rồi đây rồi mà, em cũng nên thư giản chứ.
Nhưng Lạc Vô Song chỉ liếc Lạc Như Song một cái, rồi lại thẳng thắn nói:
- Vậy chúc chị chơi vui vẻ, đừng để ngựa đá xuống đường nhé.
Dứt lời thì Lạc Vô Song liền cùng Tiêu Tú Trân và Rem đi ra trường đua. Ban đầu thì cô sẽ giúp Tiêu Tú Trân làm quen với ngựa và ngồi vững trên lưng ngựa trước, nhưng cô bé đó quá phấn khích liền bước đến và muốn sờ đuôi của ngựa, Lạc Vô Song nhìn thấy liền kéo tay của Tiêu Tú Trân, nói:
- Không nên tiếp cận phía sau con ngựa. Nếu không nó sẽ hoảng hốt và đá người đó.
- Ui thế ạ? Suýt nữa là em chết chắc rồi.
Lạc Vô Song thấy bắt đầu có dấu hiệu nhức nhức cái đầu rồi đó. Ham học hỏi là tốt, nhiệt tình là tốt, nhưng nhiệt tình quá thì sẽ thành phá hoại mất. Cô hi vọng hôm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra… Nhưng chắc, khó lắm đây…
#Yu~