Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về một hướng, và ngạc nhiên khi thấy người xuất hiện chính là giáo sư nổi tiếng bậc nhất khoa sinh vật - giáo sư Chung Tẫn Hoa và ba đàn anh cũng là khoa sinh vật.
Nghe nói rằng sau khi Lạc Vô Song vào trường không lâu thì giáo sư Chung Tẫn Hoa đã đưa theo ba đàn anh ra nước ngoài cùng công tác, họ lần lượt là Tần Nghiêm Hiếu, Dư Triều Bản và Đồng Vĩnh Thụy, cả ba người này đều là sinh viên năm cuối của khoa sinh vật, còn được biết đến với danh xưng là đồ đệ của giáo sư Chung.
Hơn nữa họ còn nghe nói rằng lần này giáo sư Chung đi công tác là đến học viện Zina để trao đổi sinh viên, người trao đổi trước tiên chính là ba đàn anh này, còn người trao đổi về Thiên Sơn chính là Phùng Liễu Nghiên, Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa. Vì đã xong công việc nên họ cũng quay về Đế Đô luôn, chỉ là không ngờ sau khi quay về lại thấy cảnh tượng này, đúng là thú vị đó.
- Giáo sư Chung.
- Được rồi, ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Giáo sư Phùng, cậu ta người lớn ở đây, sao không nhắc nhở các học trò?
- Thật xin lỗi giáo sư, là tôi quản lý em gái chưa tốt.
Phùng Liễu Nghiên cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy giáo sư Chung Tẫn Hoa, không chỉ có cô ta đâu, đến những sinh viên cũng là lần hiếm hoi nhìn được vị giáo sư lừng danh ở khoảng cách gần như vậy.
Đến lúc này thì Chung Tẫn Hoa liền gọi Đồng Vĩnh Thụy đến, đứng trước mặt của cô rồi lại niềm nở nói:
- Hình như chưa có thời gian giới thiệu đúng không? Song Song à, đàn anh này là thủ khoa năm đó, Đồng Vĩnh Thụy, cậu ta thi được 741 điểm, thời đó thì cậu ta là người đạt điểm số cao nhất.
Dừng một chút thì giáo sư Chung Tẫn Hoa lại nhìn sang Đồng Vĩnh Thụy rồi lại nói:
- Chắc em biết rồi nhỉ? Lạc Vô Song, là thủ khoa với điểm số tuyệt đối 750 điểm.
Chung Tẫn Hoa vừa dứt lời thì Phùng Liễu Nghiên liền sững sờ lại một lúc, vốn dĩ cô ta biết người thủ khoa đạt được điểm tuyệt đối đã học ở trường Thiên Sơn này, nhưng sau đó cũng chỉ nghe qua chứ không nhớ rõ tên. Sau này khi quay lại làm sinh viên trao đổi thì cô ta mới nghe Phùng Dĩ Nguyên nói thủ khoa năm nay tên là Lạc Vô Song, vốn tưởng hai người khác nhau, hóa ra Lạc Vô Song chính là vị thủ khoa mà người người đang nói đến đó sao?
Không chỉ thế mà cô còn từ chối đến học viện Zina, vì lý do không muốn gặp giáo sư Stella?
Ôi trời, cái lý do thật sự rất thèm đòn, ai ai cũng ngưỡng mộ giáo sư Stella vì cô ấy còn trẻ nhưng đã rất tài giỏi, nghe nói là năm nay chỉ mới hai mươi ba thôi nà đã được danh xưng giáo sư, đến bản thân Phùng Liễu Nghiên cũng phải sứt đầu mẻ trán mới có thể làm trợ lý nghiên cứu cho cô ấy… Vậy mà lý do Lạc Vô Song không đến học viện lại chính là không muốn gặp giáo sư lừng lẫy đó?
- Song Song, ta nghe nói dạo này em hay vào phòng thí nghiệm lắm hả? Sao vậy, em thích ở đó sao?
- Cũng có thể nói là vậy, ít nhất ở đó sẽ không có ai làm ồn.
Và đương nhiên “người làm ồn” mà cô đang nói chính là Phùng Liễu Nghiên rồi, Vũ Hàn chỉ biết che miệng cười, còn Tiêu Tú Trân và Lý Tinh Thần thì nhịn cười đến run rẩy. Lúc này thì giáo sư Chung Tẫn Hoa liền gọi cô cùng ba đàn anh đi đến phòng thí nghiệm riêng.
Hiển nhiên là Lạc Vô Song gật đầu rồi, nhưng trên đường đi thì ba đàn anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, trong đó chính là đàn anh Dư Triều Bản. Cô nghe nói rằng anh ấy là người có điểm số xuýt xoa với người thứ tư nhất, nếu như xê dịch một chút là sẽ bay ra khỏi vị trí đồ đệ của giáo sư Chung rồi, có lẽ ở lần đó nên bây giờ Dư Triều Bản rất ham học hỏi, giống như là muốn biết hết về thế giới xung quanh vậy.
Bước vào phòng thí nghiệm thì giáo sư Chung Tẫn Hoa liền nói:
- Tiểu sư phụ, dạo này em đã nghiên cứu đến đâu rồi? Bệnh di truyền của Tiêu gia mà em từng nói đó, nó thật sự là bệnh sao?
Cái thái độ quay ngoắt của giáo sư Chung khiến cho ba người kia ngạc nhiên, nhưng thứ làm họ ngạc nhiên hơn lại chính là cách mà giáo sư gọi Lạc Vô Song… Ông ấy vừa rồi gọi cô là gì nhỉ? “Tiểu sư phụ”? Ông ấy gọi sinh viên của mình là sư phụ á? Chuyện này lại là gì nữa đây?
- Không phải bệnh di truyền, là độc tố có thời gian ủ bệnh dài.
Lúc này thì phòng thí nghiệm đã tắt hết đèn, Lạc Vô Song sử dụng máy chiếu để cho mọi người nhìn rõ hơn. Đến đây thì cả Dư Triều Bản và Tần Nghiêm Hiếu, hai người họ cứ tròn mắt nhìn cô, sau đó thì Lạc Vô Song lại tiếp tục nói về chất độc này, nhưng có vẻ như nó là đường cùng rồi.
- Vậy em nghĩ bản thân có bao nhiêu phần trăm chế được thuốc giải.
- Với em thì có thể sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng người của Tiêu gia thì chắc là không được rồi.
- Vậy sao học muội không dùng thuốc ức chế.
Người lên tiếng chính là Dư Triều Bản, đương nhiên câu hỏi của cậu ta cũng rất dễ hiểu, cho dù có bệnh gì thì cứ dùng thuốc ức chế nó sẽ làm giảm được triệu chứng trong một thời gian. Tuy nhiên sau đó thì Lạc Vô Song liền chỉ ra điểm nguy hiểm ở các loại thuốc ức chế, cô cũng dõng dạc nói:
- Theo như mẫu vật đã từng thu nhập thì chất độc ban đầu sẽ bám vào máu và lưu thông đến toàn bộ cơ thể. Nếu dùng thuốc ức chế thì sẽ khiến máu không lưu thông, dồn ném hồng cầu và có thể gây vỡ tĩnh mạch.
Dừng một chút thì cô lại nói thêm.
- Hơn nữa những thuốc ức chế sau khi ngưng dùng sẽ xảy ra phản xạ rất lớn với lượng máu mới được sinh ra, gây ra việc phát tác độc tính quá sớm. Trường hợp ví dụ chính là Tiêu Dụ năm đó.
Mọi người cứ như vậy mà nghe đến chăm chú, chính họ cũng không biết lời nói của Lạc Vô Song có ma lực gì, nhưng dáng vẻ của cô thì chắc chắn không phải là người mới vào ngành rồi, nếu như nói đúng thì có khi cô đã vào ngành từ rất lâu và có kinh nghiệm ngang ngửa với các tiền bối, hiển nhiên đó cũng là lý do mà giáo sư Chung lại kính trọng gọi một tiếng “Tiểu sư phụ”.
- Vậy học muội sẽ bắt đầu từ đâu?
- Thật ra cách đây không lâu thì em đã thủ dùng kim châm ép chất độc ra ngoài, nhưng nó vẫn rất nguy hiểm và không thể đẩy hết toàn bộ. Hiện tại chỉ có một cách là dùng thuốc.
- Thanh Hồn Tán không phải là loại độc cổ đó chứ?
Lạc Vô Song lắc đầu, nó cũng không hẳn xem là cổ độc, nhưng vì nó được tạo ra bởi mười lăm loại thảo dược mang độc tính nên chuyện tạo ra thuốc giải cũng là vấn đề rất nan giải.
Lúc này Chung Tẫn Hoa liền nhìn cô, nói:
- Vậy em tính thế nào?
- Em đã nghĩ rồi, em sẽ đi tìm “ông ấy”, chẳng hẳn bây giờ chỉ có ông ấy mới đủ khả năng chế ra thuốc giải mà thôi.
Chung Tẫn Hoa cũng gật đầu. Sau đó thì cuộc họp cũng xong, ông ấy liền phải nhanh chóng về phòng để xử lý công việc, còn ba đàn anh lại muốn đi cùng cô để hỏi thêm vài thông tin. Nếu họ có nghiệm xong nghiên cứu này thi chắc chắn sẽ đạt được danh tiếng rất lớn, biết đâu nhờ nó mà nhiều người sẽ tin tưởng viện nghiên cứu của trường Đại học Thiên Sơn hơn. Đúng, chính là như vậy.
Nhưng Lạc Vô Song thấy phiền muốn chết, cô chỉ muốn hai chữ yên bình thôi mà!