Sau đó thì nhóm của Lạc Vô Song cũng đã dừng lại trước một ngôi nhà tranh nhỏ, nhìn nó không giống với một nơi mà con người có thể sống.
Nhưng ngay sau đó thì những suy nghĩ kia của họ liền bị đập tan, ban đầu là vì Lạc Vô Song rất tự nhiên mà đi vào, không chỉ vậy mà cô còn biết rất rõ chỗ nào để cốc uống nước, chỗ nào để trà. Cuối cùng thì mọi người ngồi lại trong nhà của ai đó mà chính họ cũng không biết, riêng Lạc Vô Song thì đang bận rộn pha trà cho mọi người.
Không chỉ vậy mà sau đó cô còn đi đến một cái tủ gỗ, mở tủ ra lấy không ít bánh kẹo đưa cho mọi người hết sức tự nhiên, còn Vũ Hàn thì khỏi nói, rất nhiệt huyết ăn vặt, còn bốc bánh kẹo cho Tiêu Tú Trân nữa chứ. Lý Tinh Thần và Trình Đinh đưa mắt nhìn nhau, sau đó vẫn là nhìn về phía Lạc Vô Song, nói:
- Vô Song, ăn như vậy không sao chứ?
- Đừng lo, ông ấy luôn tích trữ kẹo như vậy mà. Ăn đi ăn đi, đợi chút nữa tớ sẽ nấu cơm.
Cái dáng vẻ “cứ tự nhiên như nhà mình” của Lạc Vô Song cũng khiến cho mọi người phải bật cười, đặc biệt là Tiêu Uẩn, có vẻ như cô cũng sống ở nơi này rất nhiều năm nên mới hiểu rõ tường tận như vậy. Nhưng nghĩ lại thì nhớ là đâu có chuyện Lạc gia mất con gái hay có con gái mất tích đâu nhỉ? Sao Lạc Vô Song lại có thể ở đây ta? Lạ thật đó… Kể cả chuyện học ở chỗ Lão tướng nữa.
Chắc anh phải hỏi lại vợ mình về vấn đề này.
Sau khi ngồi chơi một lúc thì mọi người mới bắt đầu hỏi về “sư phụ” của cô, nhưng Lạc Vô Song chỉ nhìn ngó xung quanh, sau đó nói:
- Chắc ông ấy lại dạo chơi trong rừng rồi. Ông ấy á hả, hừm… Như con nít vậy.
Tiếp theo sau đó thì Lý Tinh Thần và Tiêu Tú Trân cũng ngỏ ý là giúp đỡ cô làm bữa trưa, hiển nhiên Lạc Vô Song cũng không từ chối. Tuy nhiên ngay khi hai cô gái nhìn thấy bếp củi thì có chút khựng lại, thời buổi này mà vẫn còn người dùng bếp củi nấu ăn sao? Rồi kiểu này thì họ giúp làm sao được đây?
Đến đây thì Lạc Vô Song cũng chỉ bảo họ làm mấy việc vặt, riêng cô sẽ đảm nhận việc nấu ăn và canh lửa.
Trong khi các cô gái đang nấu ăn thì nhóm nam nhân cũng giúp đỡ dọn dẹp lại nhà cửa, chỗ nào hỏng hóc cũng được sửa lại cho chỉn chu nhất. Đến khi họ đã làm gần xong mọi việc thì lại có một tiếng nói vang lên từ phía trước sân.
- Đứa nào! Là đứa nào dám xâm nhập vào nhà của ta!
Khi này thì năm người nam nhân cao lớn cũng đi ra ngoài nhìn xem là ai đang la lối, nhưng còn chưa kịp đợi họ hoàn hồn thì Lão nhân gia đó đã cầm lấy cây chổi ở bên nhà ra muốn đuổi đánh. Tuy nhiên sau đó Hàng Thái Phi lại nhìn ông ấy, có chút nhíu mày, nói:
- Hiệu trưởng?
Một câu của Hàng Thái Phi không chỉ làm cho nhóm nam nhân phải khựng lại, mà đến cả lão nhân gia đó cũng dừng lại. Đến lúc này thì Trịnh Hiếu Nghĩa mới nhìn kĩ, đúng rồi, ông ấy chính là hiệu trưởng của học viện Zina mà, tại sao ông ấy lại ở đây chứ?
- Cậu gọi ta là gì cơ?
- Hiệu trưởng ạ, ngài là hiệu trưởng của học viện Zina đúng không?
Lão nhân gia đó cũng gật đầu, hỏi ra thì mới biết hai người này là người của học viện Zina. Nhưng có lẽ từ khi Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa nhập học cho đến nay thì đây cũng là lần hiếm hoi họ nhìn thấy hiệu trưởng bằng xương bằng thịt. Hai người họ nghe nói rằng tính cách của ngài hiệu trưởng rất kì quái, cũng không thích bị giam lỏng ở một nơi, nên lúc nào cũng trong tình trạng “đang đi công tác”. Số sinh viên gặp được ngài ấy cho đến lúc tốt nghiệp chắc chẳng có ai đâu… Chỉ là họ không nghĩ hiệu trưởng sẽ sinh sống ở một nơi như thế này.
Trong khi mọi người đang ngạc nhiên thì Lạc Vô Song đã bước ra, vừa nhìn thấy Lão nhân gia kia liền chống hông, còn nhíu mày, nói:
- Sư phụ, người lại hái hoa bừa bãi rồi!
Lão nhân gia đó nghe thấy giọng nói quen thuộc liền quay lại nhìn, nhưng một giây sau đó ông ấy liền như một đứa con nít làm sai, hoàn toàn đem những bông hoa mình hái được bỏ sang một bên, không chỉ thế mà còn bẽn lẽn nhìn cô, nói:
- Vô Song à, hôm nay sao con đột nhiên tới đây vậy? Đừng nói với ta là giáo sư Stella bắt ta về trường nha, ta không muốn về đó đâu… Vô Song à, Vô Song ơi… Tiểu đồ đệ đáng yêu của sư phụ ơi.
- Dừng! Hôm nay con không bắt người quay về học viện.
Vừa nghe đến đây thì Lão nhân gia đó liền “yeah” một tiếng đầy hạnh phúc, nhưng rồi sau đó liền kéo mọi người vào nhà ăn cơm nữa chứ. Cái dáng vẻ thay đổi đột ngột như vậy cũng làm cho mọi người kinh ngạc, mà người kinh ngạc nhất chắc là Hàng Thái Phi rồi, vì cậu ta không nghĩ sư phụ của Lạc Vô Song lại chính là hiệu trưởng của học viện Zina, nếu như vậy thì thử hỏi Lạc Vô Song còn tài giỏi thế nào nữa đây?
- Vô Song à, vậy con tìm ta có chuyện gì vậy?
- Là Thanh Hồn Tán, con muốn người giúp con điều chế thuốc giải Thanh Hồn Tán.
Đột nhiên Lão nhân gia đó cũng dừng đũa, ông ấy đưa mắt nhìn một vòng, rồi lại dừng ở chỗ của Tiêu Uẩn, nhỏ giọng nói:
- Vì Tiêu gia sao?
- Người biết?
Lão nhân gia đó gật đầu. Rồi ông ấy cũng chỉ lười biếng nói:
- Cách đây mấy tháng thì có người của Tiêu gia đến, họ cũng muốn nhờ ta giúp đỡ, chỉ là khi đó ta bận việc ở học viện nên đã từ chối. Tiêu gia trúng độc Thanh Hồn Tán sao? Xem ra người đó không có ý định tha cho họ.
- Sư phụ, người biết chuyện gì đó sao?
#Yu~