Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 183




Tất cả phóng viên, biên tập của toà soạn đều tập trung hết trong phòng họp để triển khai chuyên đề hội nghị “Động đất ở Vân Thành”. Lúc này cách lúc phát sinh địa chấn vừa qua khoảng một giờ. Trên màn hình trong phòng họp có một vài hình ảnh động đất lấy từ vệ tinh, một tòa nhà chỉ trong nháy mắt đã trở thành một đống đổ nát hoang tàn.

Chỉ nhìn những hình ảnh này cũng khiến người ta chấn động lo lắng, trong lòng Úc Tử Duyệt khó có thể giữ bình tĩnh, trong đầu không ngừng hiện lên một suy nghĩ, Lăng Bắc Hàn đang ở Vân Thành, anh không sao chứ ? Nhưng, anh là quân nhân, chắc sẽ không vì trận động đất mà bị thương đâu.

Trong lòng cô tự an ủi mình như vậy, cũng cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình.

Phóng viên, Úc Tử Duyệt mày là phóng viên! Phải bình tĩnh, phải vững vàng! Trong lòng cô cũng không ngừng an ủi mình như vậy. Dần dần cô cũng bình tĩnh lại, từng câu từng chữ tổng biên Lôi nói, cô đều lắng nghe, cũng đều cẩn thận ghi chép.

“Nhiệm vụ săn tin lần này rất nguy hiểm, hậu quả xấu nhất có thể sẽ là mất mạng! Cho nên lần này, chúng ta phải lựa chọn những người tình nguyện, phái hai phóng viên viết bài cùng phóng viên ảnh tới khu vực động đất!” Lôi Vũ đứng trên bục, vẻ mặt nặng nề nói.

Lời Lôi Vũ nói không phải là dọa suông, động đất mạnh 7,2 độ richter kèm theo dư chấn, đất đá sạt lở. Cho nên nhiệm vụ lần này thật sự vô cùng nguy hiểm. Anh vừa nói xong, vẻ mặt của mấy nữ phóng viên đã tràn đầy sợ hãi.

“Báo cáo tổng biên tập! Em tình nguyện đi thu thập tin tức!” Lúc này, Úc Tử Duyệt đứng lên, kiên định nói.

“Tiểu Úc......” Đồng nghiệp bên cạnh kéo kéo góc áo cô, khuyên cô không nên đi. Loại chuyện như thế này, nên giao cho mấy phóng viên nam.

Lôi Vũ thấy Úc Tử Duyệt đứng lên, có chút mừng rỡ, nhưng vẫn lo lắng hơn. Mừng rỡ vì cô có sự dũng cảm của một phóng viên, lo lắng vì sợ cô đi đường sẽ gặp nguy hiểm! Một cô gái hoạt bát như vậy, sao có thể.....

“Trước kia tôi từng đi thu thập thông tin về trận động đất ở Vấn Xuyên, tâm lý những phóng viên có mặt tại hiện trường đều bị ảnh hưởng lớn, phải chứng kiến rất nhiều tình cảnh thê thảm, cộng thêm thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng chịu áp lực lớn! Úc Tử Duyệt, chuyến đi Vân Thành lần này không chỉ đơn giản là đi thu thập thông tin, mà còn phải chuẩn bị tinh thần đả kích lớn! Em đã suy nghĩ kỹ chưa mà đã quyết định?” Đôi mắt thâm thúy của Lôi Vũ nhìn Úc Tử Duyệt, nhắc nhở từng chữ từng câu.

Úc Tử Duyệt nghe Lôi Vũ nói, lại nhìn hình ảnh trên màn hình, thấy quân đội đã có mặt tại hiện trường, trong đầu hiện lên gương mặt của Lăng Bắc Hàn, cô mở miệng: “Tổng biên tập, trước kia em từng đi tình nguyện tại khu dân nghèo ở Châu Phi, cũng từng đi từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng, trên tuyến đường từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng cũng từng gặp cảnh đất đá bị sạt lở, từng thấy một trường tiểu học bị đất đá cuốn trôi... Em muốn nói rằng, về phương diện thể lực, em có thể! Về phương diện tâm lý, em cũng có thể! Là một phóng viên, không nên sợ chết, không phải sao? Em tình nguyện đến khu vực gặp nạn!” Úc Tử Duyệt nhìn Lôi Vũ, vô cùng kiên định nói.

Nhiệt huyết trong người cuồn cuộn dâng lên. Giờ phút này, cô không chỉ là vì Lăng Bắc Hàn, cô còn coi mình là một phóng viên, cô muốn đến khu vực gặp nạn để tìm hiểu chân tướng sự thật cho quần chúng nhân dân được hiểu rõ!

Nghe Úc Tử Duyệt nói như vậy, phòng viên ảnh A Cường cũng lập tức đứng dậy: “Báo cáo tổng biên! Tôi cũng tình nguyện đến khu vực gặp nạn! Đi cùng phóng viên Tiểu Úc!” Lần này A Cường cũng không phải vì an nguy của Úc Tử Duyệt, mà là vì lý tưởng nghề nghiệp của anh!

Mặc dù biết rõ trên đường có thể gặp nguy hiểm, hai ngày nay cô con gái ba tuổi của anh còn đang bị ốm.........

Úc Tử Duyệt nhìn A Cường, gật đầu một cái, bọn họ vẫn luôn hợp tác ăn ý như vậy.

Sắc mặt Lôi Vũ nặng nề, trầm tư một hồi, rốt cuộc cũng gật đầu một cái: “Hai người đến phòng làm việc chờ tôi!” Lôi Vũ nói.

Lôi Vũ một mình theo chân hai người bọn họ ra khỏi phòng họp, nhấn mạnh hết sức tính nghiêm trọng của vấn đề, nhất là đối với Úc Tử Duyệt, anh không yên lòng. Nhưng chỉ có thể tôn trọng quyết định của cô.

“Úc Tử Duyệt, anh nhấn mạnh với em một lần nữa, đến hiện trường khu vực gặp nạn thật sự không phải là một chuyện để thể hiện!” Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ, Lôi Vũ nhìn cô, nhấn mạnh lần nữa. Nhìn cô gái tràn đầy sức sống, tinh thần phấn chấn, nghĩ đến cảnh cô đến hiện trường chịu cực khổ, trong lòng anh vô cùng không nỡ!

“Tổng biên tập! Em không phải muốn thể hiện!” Úc Tử Duyệt thấy Lôi Vũ nói như vậy, tức giận, lớn tiếng phản bác.

“Được rồi, anh xin lỗi!” Lôi Vũ cười chua xót, cô nhóc này, chẳng lẽ không biết thật sự anh đang lo lắng cho sự an nguy của cô hay sao?

“Tổng biên tập, em đã quyết định! Hơn nữa, em cũng chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao phó!” Úc Tử Duyệt mặt sắc dịu đi, nói.

“Được, vậy em về sớm nghỉ ngơi đi, vé máy bay của em và A Cường đã chuẩn bị xong rồi, các chuyến bay tới Vân Thành đều đã bị hoãn, hai người tạm thời đến thành phố F, sau đó đi xe buýt sang Vân Thành, nếu như không có xe buýt, anh sẽ sắp xếp xe riêng đưa hai người đi! Nhớ, nhất định phải giữ liên lạc 24/24” Lôi Vũ tiến lên, đôi tay đè bả vai cô lại, ngắm nghía khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vẫn không yên tâm nhắc nhở.

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông khóa chặt lấy cô, trong nháy mắt, Úc Tử Duyệt hơi sửng sốt, nhưng chỉ thoáng qua, Lôi Vũ buông bả vai cô ra.

“Được! Em hiểu ạ!” Úc Tử Duyệt hoàn hồn, nói xong liền rời khỏi phòng làm việc.

*

Dường như tất cả các vệ tinh, tin tức các đài truyền hình đều thông báo về trận động đất ở Vân Thanh lần này, nghe nói Úc Tử Duyệt muốn đến khu vực gặp nạn săn tin, trong lòng Nhan Tịch sợ hãi! Thấy Úc Tử Duyệt đang thu xếp hành lý, vẻ mặt cô càng lo lắng.

“Duyệt Duyệt, thật sự em muốn tới đó sao? Nơi đó bây giờ rất nguy hiểm! Em xem tin tức đó, ở đó dư chấn vẫn còn....” Nhan Tịch bội phục dũng khí của Úc Tử Duyệt, nếu là cô, chắc sẽ không dám xung phong nhận việc.

Nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ như vậy, nếu không cẩn thận, một tảng đá rớt trúng vào người.... Cô không dám tưởng tượng thảm cảnh đó!

“Chị Nhan,chuyện em đã quyết định thì nhất định sẽ làm! Hơn nữa, đây cũng là trách nhiệm của em! Chị yên tâm, em nhất định sẽ cẩn thận! Một mình em còn có thể đi từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng, còn sợ chút dư chấn này sao?” Úc Tử Duyệt thoải mái nói với Nhan Tịch.

“Chuyến đi từ Tứ Xuyên qua Tây Tạng nếu không phải có chú…không phải em đã..... Tóm lại, em nhất định phải hết sức cẩn thận!Người trong nhà có biết không?” Nhan Tịch nhìn Úc Tử Duyệt, thở dài nói, đi tới giúp cô sắp xếp đồ vào balô.

“Em sợ mọi người lo lắng nên vẫn chưa nói cho mọi người hay, đợi đến nơi sẽ nói, nếu để cha em biết, nhất định sẽ không để cho em đi!” Úc Tử Duyệt nói.

“Không phải em muốn đến đấy tìm chú đấy chứ? Chị nhớ hình như chú ấy cũng đến Vân Thành ......”

Vừa nghe Nhan Tịch nói vậy, trong lòng Úc Tử Duyệt lại run lên, vừa rồi cô có gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn nhiều lần, nhưng đều không liên lạc được, chuyện này khiến cô vô cùng lo lắng, nhưng rồi lại chỉ có thể an ủi mình, anh là quân nhân ưu tú như vậy, sao có thể gặp chuyện không may được?

“Vân Thành rộnglớn lại có nhiều khu gặp tai nạn như vậy, em muốn gặp anh ấy cũng rất khó, có thể gặp được thì tốt, chỉ hy vọng anh ấy bình an. Nhưng lần này việc quan trọng nhất là săn tin!Chị Nhan, em thích công việc này, thích nghề phóng viên này!” Úc Tử Duyệt lại nói.

Mặc kệ lần này có thể gặp được anh hay không, mục đích chủ yếu của cô vẫn là thu thập thông tin.

Rạng sáng ngày hôm sau, Úc Tử Duyệt liền rời giường, thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, đi giày thể thao, cũng không quên mang theo băng vệ sinh. Hôm nay chắc chắn phải đi đường núi nhiều, cô nên chuẩn bị đầy đủ!

Cô và A Cường ngồi xe của Lôi Vũ đến sân bay, bay đến thành phố F.

Đến thành phố F, quả nhiên xe buýt đến Vân Thành cũng ngừng hoạt động, cũng may mà Lôi Vũ có chuẩn bị, phái xe riêng tới đón bọn họ.

“Tiểu Úc, có say xe không?” Ngồi trong xe bị lắc lư, A Cường quan tâm hỏi Úc Tử Duyệt!

“Tôi không say, hiện tại cũng không có gì không thoải mái!” Úc Tử Duyệt ngồi thẳng người, cứng rắn nói, trong tay vẫn cầm điện thoại di động, không ngừng gọi điện thoại cho Lăng Bắc Hàn, nhưng vẫn không thể liên lạc được.

“Cô gọi điện thoại cho đại đội trưởng sao?” Lúc này A Cường lại hỏi Úc Tử Duyệt.

Úc Tử Duyệt thoáng sửng sốt, chợt hiểu ra A Cường đang nói tới ai, hai gò má ửng hồng: “Vâng...... Nhưng vẫn không liên lạc được!” Trong lòng cô rốt cuộc vẫn lo lắng cho sự an nguy của anh, lúc này cô thật sự rất hi vọng cô sẽ gọi điện thoại lại cho cô, nói với cô rằng anh vẫn bình an!

“Tôi đoán đại đội trưởng đang cùng mọi người đang làm công tác phòng chống động đất, cứu nạn, có lẽ không mang điện thoại theo bên người! Đại đội trưởng chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì đâu!” A Cường trấn an Úc Tử Duyệt.

Tốt nhất là vậy. “Vâng....” Úc Tử Duyệt gật đầu một cái, hai mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ có thể cầu nguyện anh không gặpphải chuyện gì......

Xe càng ngày càng gần Vân Thành, đường càng không dễ đi, nhất là đi qua đoạn đường quốc lộ dưới chân núi, nhiều chỗ bị lún, bác tài chỉ có thể lái xe men theo con đường nhỏ, trên đường không ngừng lắc lư.

Cô vốn không bị say xe, nhưng lắc lư thế này, cô lại muốn ói.

“Hự......”

“A......”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiếc xe đột nhiên phanh lại, Úc Tử Duyệt trong xe thiếu chút nữa ngã xuống, kêu khẽ một tiếng, A Cường cũng kêu lớn một tiếng rồi hỏi. Bỗng cảm thấy một trận rung chuyển mạnh mẽ.

“Là động đất! Nhanh xuống xe! Tránh sau sườn xe!” Tài xế nói xong, nhanh chóng nhảy xuống xe, A Cường cũng nhanh chóng kéo Úc Tử Duyệt xuống xe.

Sau khi xuống xe, động đất càng mạnh hơn, ba người ôm đầu đứng bên trái xe, chỉ cảm thấy gạch đá không ngừng rơi xuống đầu mình. Giờ phút này, Úc Tử Duyệt mới ý thức được cái gì mới gọi là nguy hiểm!

A Cường lấy nón bảo hiểm từ trong túi ra, đeo lên cho Úc Tử Duyệt, Úc Tử Duyệt từ chối: “Đội vào! Cô là trẻ con sao!” A Cường không để cô từ chối, nói lớn.

Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Lăng Bắc Hàn đã từng đội nón bảo hiểm cho cô, lúc đó, mặc dù anh mắng cô, nhưng cũng là vì suy nghĩ cho sự an nguy của cô.....

Sau khi động đất đi qua, ba người may mắn không bị thương, nhưng chiếc xe màu trắng bị đập không ra hình thù gì nữa.

A Cường bảo bác tài rời đi trước, anh cùng Úc Tử Duyệt đến khu vực gặp nạn, trên đường còn gặp những phóng viên của những đài khác, đi cùng vài người tình nguyện. Đoàn người lặn lội đi về phía khu vực gặp nạn phía trước.

Cho dù thể của cô có khá đi chăng nữa nhưng sau khi vượt qua một quãng đường dài vượt núi băng đèo, cả người cô cũng mệt mỏi không chịu được, cảm giác nội y trong người đã ướt đẫm mồ hôi, lúc nghỉ ngơi, lấy băng vệ sinh dưới lòng bàn chân, chúng cũng đều đã ướt sũng.

“Còn một cây số nữa là đến khu vực gặp nạn rồi, trước khi trời tối liệu chúng ta có thể đến nơi không?” A Cường nói sau khi cùng những phóng viên khác nghiên cứu bản đồ.

Úc Tử Duyệt uống một ngụm nước, sau đó gật đầu một cái.

Đoàn người lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi, nhìn thấycác bóng dáng xanh lá quen thuộc, trong lòng Úc Tử Duyệt bỗng trở nên kích động. Nhìn mỗi chiến sĩ đi về phía phố núi này dường như nhìn thấy một tia hy vọng.

Bọn họ đều là Giải Phóng Quân được phái tới để trợ giúp kháng chấn cùng những chiến sĩ cảnh sát võ trang.

Càng gần nội thành thành phố, bóng dáng các chiến sĩ càng nhiều, đồng thời tình cảnh cũng càng thê thảm đến không nỡ nhìn.

Cảnh hoang tàn diễn ra khắp nơi trong khu vực gặp nạn, thỉnh thoảng có những nhân viên cứu hộ mặc đồng phục màu cam mang những túi đựng thi thể màu đen đi qua người cô, khoảnh khắc đó cả đám người Úc Tử Duyệt đều trầm mặc.

Cảm giác bất lực vô cùng từ đáy lòng dâng lên.......Úc Tử Duyệt sững sờ, nghe tiếng kêu than vang dậy khắp trời đất tại hiện trường khu vực gặp nạn, nhất thời quên mất cả phản ứng.

Đi về phía trước liền bắt gặp phế tích của một trường học, Úc Tử Duyệt thoáng trở lại bình thường, lúc này mới ý thức được hoàn cảnh của mình, cô vội chạy tới đống hoang tàn, cùng nhân viên cứu viện đưa thức ăn cho những người bị thương.

“Các bạn nhỏ...... đừng sợ, các chú Giải Phóng Quân đang cứu các cháu, các cháu sẽ nhanh chóng thoát khỏi đây thôi....” Úc Tử Duyệt đứng bên ngoài đống hoang tàn, nhìn vào bên trong, dường như có thể nhìn thấy em bé đang mở to đôi mắt tròn đen nhánh hoảng sợ vô cùng.

“Mẹ......”

“Mẹ......”

Từng tiếng “Mẹ” từ đống hoang tàn xuyên qua lòng đất khiến sống mũi cô chua xót, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Chỉ thấy nhân viên cứu viện đưa từng thi thể nhỏ ra ngoài.......

Đối mặt với những sinh mạng bất đắc dĩ mà chết đi, đối mặt với những người sống bị mất người thân, dường như khả năng ngôn ngữ đã không còn. Những phóng viên lặng lẽ lau nước mắt, những nhà báo chỉ có thể đặt bút, cầm máy chụp hình, cầm micro lên mới có thể thể hiện được nỗi đau đớn của mình.

“Mấy người có thể nhanh hơn được không? Xin mấy người nhanh hơn một chút nữa! Chỗ này có một em bé!” Úc Tử Duyệt thấy chiến sĩ Giải Phóng Quân chạy tới, xông lên trước, đau đớn gọi. A Cường liền kéo cô lại: “Tiểu Úc, cô phải tin tưởng bọn họ!” A Cường lớn tiếng nói.

“Tất cả chiến sĩ cứu viện, nhất định phải cứu sống bọn trẻ cho tôi! Cho dù phải lấy tay đào cũng phải kéo ra!” Lúc này, một giọng nói quen thuộc khàn khàn truyền đến từ phía không xa, Úc Tử Duyệt sững sờ quay đầu, trong tim từng đợt rung động, cô quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn dính đầy bùn đất, nửa người trên mặt áo bảo hộ màu vàng đứng cách đó không xa, lớn tiếng chỉ huy.

Bóng dáng không thể quen thuộc hơn khiến trái tim cô rung động, thấy bóng dáng kia đến gần, nhìn bùn nhão bắn đầy trên mặt anh, trong lòng Úc Tử Duyệt dâng lên một dòng nước ấm.

Là anh? Cô gặp được anh rồi ! Ý thức được điều này khiến mắt cô rưng rưng.

Anh dường như vẫn chưa phát hiện ra cô, cô đi qua người A Cường, đến gần đống đổ nát:“Lăng Bắc Hàn?” Úc Tử Duyệt nhìn về phía bóng lưng của anh, gọi to một tiếng!

Thân thể Lăng Bắc Hàn khẽ cứng lại, anh không sao nghĩ đến được ngay tại nơi xảy ra tai nạn động đất này lại nghe được giọng nói của cô.

Anh quay đầu, chỉ thấy Úc Tử Duyệt toàn thân mặc một bộ quần áo xung phong màu da cam có mấy chữ “Tô Thành Chủ Nhật” đứng không xa, bên cạnh cô chính là A Cường cũng mặc một bộ quần áo xung phong, trên mặt cô dính bùn đất, hốc mắt ửng hồng.

Khoảnh khắc đó, trong lòng Lăng Bắc Hàn bỗng dưng kích động, còn có cả tức giận! Tại sao cô lại chạy tới một nơi nguy hiểm như thế này? Cô không muốn sống nữa sao?