Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 226




Dĩ nhiên Lăng Bắc Hàn muốn đè cả người cô xuống dưới, mạnh mẽ “dạy dỗ” cô một phen, ai bảo cô bắt anh ngủ trên sofa, ai bảo cô cười nhạo anh. Bước từng bước về phía cô, chỉ thấy cô trợn tròn hai mắt nhìn anh, có chút khiếp sợ, thân thể nhỏ bé càng không ngừng lui về phía sau, dáng vẻ như con thỏ nhỏ bị dọa sợ.

Cô như vậy càng kích thích thú tính của anh, từng bước ép gần cô.

Úc Tử Duyệt cả người mặc áo ngủ, nhìn vẻ mặt nguy hiểm đang tiến lại gần của Lăng Bắc Hàn, cô sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau. Không phải cô sợ anh, chỉ là đối với cô đại ác ma Lăng Bắc Hàn này thật sự rất xấu, anh luôn có biện pháp đối phó với cô?

“Anh......anh đừng tới đây...... a......” Úc Tử Duyệt thấy anh đã lên giường, kêu to, người bị hụt ngã về phía sau. Cô hét lên…

Trước khi cô rơi xuống đất, Lăng Bắc Hàn nhanh chóng ôm lấy cô, kéo cô vào trong lòng.

Úc Tử Duyệt bị dọa đến mức gương mặt trắng bệch, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, lúc nhìn tới Lăng Bắc Hàn, cô vội vã giơ hai nắm tay đánh lên ngực canh, “Đều tại anh, đều tại anh! Làm tôi sợ muốn chết, khốn kiếp…” hoảng hốt một hồi, Úc Tử Duyệt vừa đấm vào ngực anh vừa tức giận mắng.

Lăng Bắc Hàn mặc cô đánh chửi mình, khóe miệng nở nụ cười, “Trách anh, đều là lỗi của anh.” Cô nói sao cũng được. Anh ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành.

“Tất nhiên là trách anh. Anh đi xuống. Tiếp tục ngủ ở trên sofa đi!” đẩy lồng ngực anh ra, Úc Tử Duyệt tức giận nói, trong lòng âm thầm hả hê. Nghĩ tới dáng vẻ lúng túng vừa rồi của anh, thật đúng là buồn cười. Nhưng mà cũng đáng, ai bảo anh kéo cô.

Còn bảo anh ngủ trên sofa? Lăng Bắc Hàn khổ sở trong lòng, “Khụ…” đột nhiên miệng hít phải ngụm khí lạnh, một tay sờ gáy, gương mặt tuấn tú rối rắm, tỏ vẻ đau khổ. Úc Tử Duyệt chớp mắt nhìn Lăng Bắc Hàn đang khổ sở, rốt cuộc cũng hơi lo lắng.

“Anh......anh sao vậy?” cô nhỏ giọng hỏi.

“Khụ… nhức đầu, choáng váng......” Lăng Bắc Hàn lúng túng nói, buông cô ra, dáng vẻ đáng thương muốn xuống giường.

Úc Tử Duyệt nhìn anh vừa che gáy vừa xuống giường, trong lòng có mấy phần không nỡ, “Có nghiêm trọng không?” vừa rồi chỉ nghe bịch một tiếng, sàn nhà cũng chấn động nên hẳn là ngã rất đau.

“Không nghiêm trọng, không chết được. Ngủ đi......” Lăng Bắc Hàn thong thả nói, giọng nói mang theo vẻ cô đơn, cũng không tin cô không thương tiếc anh.

Nhìn thân thể cao lớn của anh nằm trên sofa nhỏ hẹp, cả người co ro không cách nào duỗi thẳng chân lòng Úc Tử Duyệt không tự chủ được dao động, nghĩ tới anh ở quân đội huấn luyện vất vả, về đến nhà ngay cả chỗ ngủ cũng không có......

“Anh ngủ ở thư phòng đi......” cô gọi anh.

“Không cần...... anh ở đây trông em, chăm sóc em vẫn tốt hơn......” Lăng Bắc Hàn đưa lưng về phía cô, nói.

“Này, vậy anh lên giường ngủ....” tuy trong lòng có dao động nhưng vẫn không chịu thua kém, Úc Tử Duyệt la lớn. Nghe được lời của cô Lăng Bắc Hàn vui vẻ, chiêu này quả nhiên rất có ích. “Không cần......” anh lạnh lùng nói.

“Không ngủ thì thôi......” tên khốn này, xuống nước với anh thế rồi anh lại không cần.

Úc Tử Duyệt dịch người, trượt xuống, “Ối…” bỗng chốc cảm thấy ngực căng đau, Úc Tử Duyệt cũng hít một ngụm khí lạnh.

“Sao vậy?” Lăng Bắc Hàn nghe thấy tiếng động, vội vàng nhảy ra khỏi sofa, đi thật nhanh tới bên giường, chỉ thấy Úc Tử Duyệt nhăn mặt nhăn mày, “Ngực đau… căng quá…” Úc Tử Duyệt khổ sở nói.

“Tại sao lại đau? Lúc trước cũng đau sao?” Lăng Bắc Hàn hoảng sợ, cúi người xuống hỏi cô. Anh khá luống cuống, đưa tay bắt đầu cởi cúc áo ngủ trước ngực cô.

“Không có......” cơn đau ập từng hồi khiến cô cau mày, không ý thức được vạt áo ngủ đã bị Lăng Bắc Hàn cởi bỏ hoàn toàn, lộ ra hai khối mềm mại trần như nhộng ở bên trong.

Trắng nõn mượt mà, lớn hơn rất nhiều so với trước kia, hai núm hồng hồng vểnh lên cao, cổ Lăng Bắc Hàn không tự chủ co giật, hô hấp trở nên rối loạn, “Nhìn qua thì không sưng mà......” nói xong, không nhịn được đưa tay, đụng chạm......

“A...... đau......” bàn tay to của anh mới đụng phải, Úc Tử Duyệt vội vàng cau mày, khổ sở kêu.

Nhìn dáng vẻ khổ sở của cô Lăng Bắc Hàn càng hoảng hốt hơn, dục hỏa cũng bị áp chế xuống, anh xoay người xuống giường, “Anh đi hỏi Tiếu phu nhân một chút......” nói xong, anh đã đi dép ra đến cửa.

Hai vợ chồng cũng đã ngủ say nghe thấy tiếng đập cửa tỉnh lại, Tiếu Dĩnh cho là Úc Tử Duyệt đã xảy ra chuyện gì, vội vàng xuống giường, mặc áo ngủ vào đi mở cửa, chỉ thấy vẻ mặt khó xử của Lăng Bắc Hàn đứng ở trước cửa.

“Bắc Hàn, Duyệt Duyệt xảy ra chuyện gì sao?” Tiếu Dĩnh khẩn trương hỏi, nửa tháng này lòng bà cũng giống Úc Tử Duyệt, luôn thay đổi bất thường, nhìn Úc Tử Duyệt rầu rĩ không vui bà chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

“Duyệt Duyệt cô ấy...... ngực cô ấy bị trướng đau......” Lăng Bắc Hàn hắng giọng, lúng túng nói với Tiếu phu nhân. Mặc dù quan hệ giữa hai mẹ con hòa hoãn đi không ít nhưng vẫn không phải là kiểu quan hệ thân thiết như ban đầu.

“A...... đấy là phản ứng bình thường khi mang thai, không cần lo lắng. Chỉ là khổ con bé rồi, con nên an ủi con bé......” Giọng Tiếu Dĩnh trầm thấp, Lăng Bắc Hàn gật đầu một cái, không hề nói gì lại trở về phòng.

“Tiếu phu nhân nói chỉ là phản ứng bình thường khi có thai, giống như nôn nghén...... anh xoa bóp nhẹ nhàng giúp em…” Lăng Bắc Hàn lên giường, nhìn Úc Tử Duyệt còn đau đớn khó chịu, anh nhỏ giọng nói, ôm cô vào trong ngực.

“Sinh con sao lại phiền toái như vậy...... sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ? Chị Huyên Huyên nhà người ta đó, ăn uống thả cửa cũng không nôn, đau ngực cũng được chăm sóc...... còn tôi, xui xẻo như vậy là sao?” Úc Tử Duyệt nghĩ lại, chua xót nói.

Lời nói của Úc Tử Duyệt làm lòng Lăng Bắc Hàn đau nhói, ôm cô vào trong ngực, đưa hai tay từ dưới nách cô về phía trước, nhẹ nhàng xoa bóp, động tác xoa cực kỳ dịu dàng......

“Aiz...... không nên đụng đầu của nó...... đau......” ai nha....ai nha đau quá, Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại, ngước đầu thở hổn hển.

“Tâm lý của phụ nữ có thai rất quan trọng, không cần nổi giận, cần phải vui vẻ thoải mái......” Cằm Lăng Bắc Hàn chống đỡ trên vai cô, ngửi mùi hương trên người cô nói từng chữ.

“Ai bảo anh giận tôi?” Anh còn chưa dứt lời cô liền tức giận, còn không phải là bởi vì anh, tâm tình của cô mới kém thế sao?

“Lỗi của anh, thật tình là lỗi của anh. Chờ lần sau trở lại nhất định ở cùng em nhiều thêm mấy ngày.” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng dỗ dành, cũng cảm nhận được hai khối mềm mại của cô ở trong tay anh không ngừng căng lên, xúc cảm mềm mại ấm áp kia làm anh không tự chủ nuốt nước miếng......

Chu cái miệng nhỏ nhắn, đầu dựa vào lồng ngực anh, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự âu yếm của anh, thỏa thích trút giận lên người anh. Giờ phút này hạnh phúc ở trong lòng, thực sự rất thỏa mãn. Cũng càng luyến tiếc anh rời đi, nửa tháng này cô thực sự đã đè nén rất nhiều.

Vẫn không thấy đáp lại. "Anh bận, em có thể lý giải, nhưng không được lạnh nhạt với em, tức giận cũng không được không để ý đến em, sẽ làm cho em cảm thấy anh không cần em nữa…" , Úc Tử Duyệt chua xót nói, không muốn lại giận dỗi với anh nữa, ngày mai anh lại phải đi rồi…

"Sẽ không còn có lần sau nữa, anh cam đoan!" Lăng Bắc Hàn nói, ngậm chặt vành tai mượt mà của cô, thỏa thích phun ra nuốt vào, đồng thời hôn ra bên cạnh tai của cô.

"A…" , Úc Tử Duyệt mẫn cảm thở dốc, bị anh chà xát nhẹ làm cho cô càng khó chịu…

Lăng Bắc Hàn cảm giác được biến hóa của cô, khóe miệng giương lên nụ cười, "Có muốn không?" Anh ở bên tai cô khàn giọng hỏi.

"Muốn. . . . . . Không. . . . . . Không thể, bác sĩ nói. . . . . . A. . . . . ." , bị anh mê hoặc, Úc Tử Duyệt lẩm bẩm nói, lời còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy tay anh đi vào trong quần của cô, xoa vùng đất bí ẩn nhất, ấn xuống một vài điểm. . . . . .

Đầu ngón tay Lăng Bắc Hàn nhẹ nhàng vân vê, cánh tay khác còn nhẹ nhàng mát xa cho cô. ỨcTử Duyệt ngửa đầu tựa vào lồng ngực của anh, thở dốc nặng nề, Lăng Bắc Hàn cúi đầu xuống, chiếm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô…

Hai người hôn nhau, anh phục vụ cho cô, cuối cùng cô cũng lên đỉnh nhờ ngón tay anh.

Cô để anh hướng dẫn, phóng thích trong gang tấc.

Cuối cùng hai người đều thỏa mãn cùng ôm nhau ngủ

**

Ngày hôm sau Lăng Bắc Hàn thực sự đưa Úc Tử Duyệt đến bệnh viện khám thai, mặc dù không cần thiết phải khám thai nhưng anh cũng muốn giống như các ông chồng bình thường khác, đi khám thai cùng vợ.

Thông qua máy siêu âm đã có thể nhìn thấy cột sống và não bộ của phôi thai, tay chân cũng đã hình thành. Một điểm thật nhỏ xác nhận một sinh mạng nhỏ đã hình thành và tồn tại. Gương mặt luôn luôn không biểu cảm của Lăng Bắc Hàn giờ phút này cực kỳ hưng phấn, hơi có vẻ kích động xem hình ảnh ba chiều trên màn hình…

Úc Tử Duyệt nằm cũng nhìn thấy Lăng Bắc Hàn kích động, mỉm cười hạnh phúc .

"Bụng chị Huyên Huyên cũng đã lộ ra rồi, em còn chưa có, không biết chờ lần sau anh về có phải cũng sẽ lộ ra không nhỉ…" , đi chậm rãi trên đường ở bệnh viện, Úc Tử Duyệt kéo tay Lăng Bắc Hàn, một tay lén lút sờ cái bụng bằng phẳng, nhỏ giọng hỏi.

"Thông thường mang thai hai ba tháng bụng sẽ lộ ra, đến lúc đó sẽ mỏi lưng, em phải chú ý. Thời gian này phải chú ý hấp thụ sắt." Dáng vẻ Lăng Bắc Hàn hoàn toàn như có kinh nghiệm, nói với Úc Tử Duyệt.

"A, làm sao anh biết nhiều như vậy?" , Úc Tử Duyệt tò mò hỏi.

Lăng Bắc Hàn đưa tay ra, chỉ thấy trong tay anh cầm một cuốn "Sổ tay của phụ nữ mang thai", nhìn cô hỏi, "Đây, em đã xem chưa?"

Úc Tử Duyệt le lưỡi, "Còn chưa có xem…" nửa tháng này cô toàn ngơ ngác còn có thể xem được cái gì.

"Khải Lâm." Lúc này chỉ nghe thấy Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng gọi, ỨcTử Duyệt theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thấy một mình Lục Khải Lâm đang đi về hướng bên này.

Lục Khải Lâm thấy Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt thì hơi kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, có chút khẩn trương, chột dạ, "Anh cả… chị dâu…" Lục Khải Lâm cười chào hỏi bọn họ.

"Khải Lâm, cậu không khỏe sao?" , ỨcTử Duyệt nhiệt tình hỏi, mà lúc này trong lòng Lăng Bắc Hàn nghi ngờ, đây là khoa sản, Lục Khải Lâm đến xem bệnh gì? Chẳng lẽ…

“Phải......” Lục Khải Lâm thoáng chần chừ một lúc rồi mới đáp, sau đó nói vài câu với bọn họ rồi cùng nhau đi ra bãi đậu xe. Sau khi lên xe, Lăng Bắc Hàn đa nghi nhanh chóng gọi điện thoại cho Lăng Bắc Diệp.