Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 284: Ngoại truyện phần 1 - Chương 17: Anh bị sốt




Sống đến ba mươi hai tuổi, biết bao lần chạm tới rang giới giữa sự sống và cái chết, Lục Khải Chính hiểu được cái gì nên giữ, cái gì nên bỏ, công danh lợi lộc chỉ là nhất thời. Lục Khải Chính xử lý một số chuyện ở Thủ Đô, ở lại mấy ngày, anh nghỉ đến sang năm mới được phục chức. Nếu như Nhan Tịch đồng ý đi cùng với anh, nói không chừng anh sẽ xin điều đến Tô Thành, với thái độ hiện tại của mẹ anh với Nhan Tịch, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu trong tương lai chắc chắn sẽ không hề dễ dàng.



Nhan Tịch hiện tại cũng không muốn chấp nhận một mẹ chồng như thế.



Trước khi đi anh đến doanh trại tìm Lăng Bắc Hàn, hai người đến trường bắn bắn thi.



“Vẫn nhớ thời gian ở trong quân đội hả?” Lục Khải Chính lại thua Lăng Bắc Hàn, nhưng bại dưới tay Lăng Bắc Hàn anh cũng tâm phục khẩu phục, hai người cười nói thoải mái. Lăng Bắc Hàn mím môi cười cười, “Tâm tình không tệ, có tiến triển với Nhan Tịch?” Lăng Bắc Hàn hỏi, nhắm ngay hồng tâm, lại bắn một phát.



“Không có tiến triển gì thì tâm tình thôi không thể tốt được sao?” Lục Khải Chính trêu ghẹo, ‘Pằng’ nã một phát súng, “Có!” Lần này trúng giữa hồng tâm! Lục Khải Chính càng thêm hả hê nói, Lăng Bắc Hàn cười, “Mau bắt về đi! Mùa xuân năm sau còn đi phượt Tây Tạng cùng bọn mình! Bà xã của mình ngày ngày mong đợi chuyện này đấy!” Lăng Bắc Hàn cười nói, vỗ vỗ bả vai Lục Khải Chính.



Lục Khải Chính nhặt chai nước suối trên mặt đất lên, mở ra uống vài ngụm, vẻ mặt chợt trở nên cứng ngắc, “Chỉ một chốc một lát sao có thể bắt lại được, cậu không biết thái độ của bà Chu nhà tôi, lần trước còn cùng Bắc Sam tới làm khó Nhan Tịch.....” Lục Khải Chính thở một hơi, nhớ tới việc Nhan Tịch phải chịu ấm ức, trong lòng lại cảm thấy áy náy khó chịu.



“Con bé Bắc Sam này.....” Lăng Bắc Hàn thở dài nói, có chút giận cô.



“Bắc Sam đã thẳng thắn nói hết với tôi rồi, hẳn bây giờ cô ấy cũng đã tỉnh táo lại rồi! Không biết A Thần có thể làm gì được hay không, sau đêm đó cậu ta đã trở lại doanh trại ngay rồi.” Lục Khải Chính cũng thở dài nói.



“Áp chế được thói kiêu ngạo của Bắc Sam cũng là chuyện tốt! Tránh cho nó không biết được nên quý trọng cái gì, tôi thấy nó đối với Cố Diệc Thần cũng không phải là không có tình cảm, nếu không với tính khí của nó sớm đã đưa Cố Diệc Thần vào ngục giam rồi, sao có thể phá hủy danh tiết của mình để giúp cậu ta thoát tội được.” Lăng Bắc Hàn cau mày phân tích, đi dọc theo sân huấn luyện cùng Lục Khải Chính.



Hai người dường như đã rất lâu rồi không tâm sự, nói chuyện tâm tình với nhau như vây rồi.



Lục Khải Chính gật đầu đồng ý, “Ban đầu nếu không có vụ án này, tôi cũng sẽ không đính hôn với Bắc Sam, nói cho cùng tôi cũng có lỗi với cô ấy!”



“Vậy cậu định giải quyết bằng cách nào? Không phải ban đầu cậu đã nói rõ ràng với nó, là do chính con bé cam tâm tình nguyện chờ cậu thôi.” Lăng Bắc Hàn khuyên nhủ anh, “Lục Khải Chính, cậu cũng đừng nên cảm thấy có lỗi với Bắc Sam nữa, đối với nó…”



“Lão Lăng! Cậu xem tôi là người như thế nào chứ?” Lục Khải Chính vung nắm đấm đánh về phía ngực của Lăng Bắc Hàn tức giận nói.



“Mau nắm thật chặt Nhan Tịch đí, chuyện vấn đề gì có thể đến tìm tôi, tôi có thể chỉ cậu mấy chiêu!” Lăng Bắc Hàn liếc nhìn anh, nói xa xôi.



Lời của anh thiếu chút nữa làm cho Lục Khải Chính bật cười, “Cậu sao?” Anh giễu cợt nói, “Đầu gỗ như cậu mà biết theo đuổi phụ nữ? Sao tôi lại không biết chuyện này nhỉ?”





Lăng Bắc Hàn nghe Lục Khải Chính nói, trong lòng có chút chột dạ, so sánh với Lục Khải Chính, anh đâu có được xem là biết theo đuổi phụ nữ! “Lão Lục, cậu đừng có mà tự mãn, ngày nào đó tôi sẽ vạch trần hết lịch sử phong lưu của cậu với Nhan Tịch, xem cậu làm thế nào!” Lăng Bắc Hàn hừ lạnh nói.



Lục Khải Chính cũng mặt không biến sắc, ‘Vậy tôi cũng sẽ nói với Úc Tử Duyệt…”



“Cậu!” Lăng Bắc Hàn hừ lạnh một tiếng, cảm giác chuyện này càng lúc càng nhàm chán, “Được rồi! Cút nhanh lên đi! Đừng làm trở ngại công việc của tôi!” Tháo quân hàm ở trên vai xuống, sửa sang lại rồi đeo lên, Lăng Bắc Hàn nghiêm nghị nói với Lục Khải Chính.



“Đi cái đầu cậu ý!” Lục Khải Chính nghiêm mặt mắng một tiếng, Lăng Bắc Hàn cũng không để ý đến anh nữa, đi thẳng tới đội ngũ ở giữa sân huấn luyện, anh cười cười lắc đầu. Cậu ta là người quá nghiêm khắc với bản thân! Lục Khải Chính âm thầm đánh giá Lăng Bắc Hàn, chỉ chốc lát sau, giọng nói vang vang có lực của Lăng Bắc Hàn vang lên trong sân huấn luyện



***




Mấy ngày này Lục Khải Chính không gọi điện thoại cho cô, cô cũng không chủ động gọi cho anh, từ trước đến này cô không phải là một người chủ động!



“Tổng biên tập, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp anh giữ bí mật!” Ngồi ở trong chiếc xe hơi thể thao của tổng biên tập Kha Thần, quạt điều hòa thổi vù vù, Nhan Tịch nhìn Kha Thần ngồi ở vị trí tài xế đeo kính râm màu nâu, lễ phép nói.



Ngón tay trắng nõn cầm vô lăng của Kha Thần siết chặt lại, ngón tay thon dài xinh đẹp mà ưu nhã. Ngay sau đó, anh gật đầu một cái, xuống xe, Nhan Tịch thấy Kha Thần xuống xe, vội vàng muốn đi xuống, ai ngờ Kha Thần lại nhanh chân vòng qua đầu xe sang mở cửa xe giúp cô.



Nhan Tịch cau mày, mơ hồ hiểu được ý của anh, “Tổng biên tập, ở đây không có đồng nghiệp.” Nhan Tịch nhỏ giọng nói.



“Ngày mai gặp.” Kha Thần nhếch làn môi mỏng ưu nhã, cười nói với Nhan Tịch. Nhan Tịch nhẹ gật đầu, vẫy tay với anh, rồi đi về phía chung cư.



Lục Khải Chính đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng ghen tức vô cùng! Cô có ý với gã tổng biên tập kia sao? Sao lại để người ta đưa cô về tận nhà như vậy? Lục Khải Chính chua xót tự hỏi trong lòng, thấy Nhan Tịch đi về phía bên này, không mua đồ ăn gì.



Lúc Nhan Tịch ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng dưới cây ngọc lan, thấy anh, trong lòng chợt có chút lo sợ, sau là mừng rỡ. Lục Khải Chính nhìn cô một cái, không đi về phía trước, ngược lại xoay người, đi vào chung cư.



Nhan Tịch cau mày, chẳng lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy cảnh cô bước từ trong xe của tổng biên tập ra?



Cô không đuổi theo anh, mà thong dong đi lên lầu, lên đến nhà cũng không thấy bóng dáng anh ở phòng khách, vậy chắc anh ở phòng của anh rồi. Em trai cô đi công tác ở nơi khác, cô ở nhà một mình chẳng muốn nấu cơm, đi vào phòng bếp sắc thuốc. Chỉ chốc lát sau, mùi hương khó ngửi của thuốc đông y xông vào trong mũi.




Uống thuốc bốn ngày nay, cô cũng cảm thấy cơ thể của cô cần phải điều dưỡng hơn nữa, nhớ tới lời mẹ nói, phải thật khỏe mạnh mới không làm bà lo lắng.



Không biết Lục Khải Chính ăn tối thế nào, Nhan Tịch mở tủ lạnh ra, thức ăn bên trong còn dư lại không nhiều lắm, cuối cùng cô vẫn vo gạo nấu cơm. Trong suốt thời gian cô nấu cơm xào rau, Lục Khải Chính vẫn không hề xuất hiện, cho tới khi làm thức ăn xong, cô do dự mãi không biết có nên chủ động đi gọi anh không.



Sao hôm nay mày không mặt dày nữa rồi?



Nhan Tịch buồn bực nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đi đến cửa phòng của anh, gõ cửa, “Ăn cơm thôi!” Cô gọi lớn một tiếng, gọi xong liền đỏ mặt rời đi, Lục Khải Chính làm như không nghe thấy, không nói tiếng nào.



Nhan Tịch vừa ăn cơm vừa buồn bực nghĩ thầm cô đã chủ động gọi anh ra ăn cơm rồi, sao anh mãi vẫn chưa ra.



Không ra thì dẹp đi, càng đỡ lúng túng! Tức giận nghĩ vâỵ, cô và từng miếng cơm lớn vào miệng, trong lòng cảm thấy rất bất bình. Ăn cơm xong, cô cắm nồi cơm điện vào để giữ nhiệt, uống một hơi hết bát thuốc còn đắng hơn cà phê đen mấy lần, cô súc súc miệng rồi đi vào phòng ngủ, không thèm quan tâm đến Lục Khải Chính đang ở bên kia vách nữa. Mời các bạn đọc tại Doc Truyen chấm o. rờ ,g để có chương mới nhanh nhất



Sau khi đánh được 4000 chữ đã là mười giờ rưỡi đêm rồi. Nhan Tịch đi ra ngoài phòng, nhìn cửa phòng Lục Khải Chính ở đối diện, bỗng chợt nhớ tới cái gì đó, vội vàng chạy vào bếp, nhìn thấy lượng cơm không bớt chút nào, thức ăn cũng không được hâm nóng, cô thoáng cau mày.



Anh vẫn chưa ăn cơm sao?



Cô nhớ lần trước anh còn ăn hết thức ăn thừa của nhà mình cơ mà, sao lần này cô gọi mà anh cũng không chịu ra ăn? Trong lòng Nhan Tịch hụt hẫng, cau mày đi tới cửa phòng anh, ghé tai nghe động tĩnh bên trong, hay là anh không có nhà?



“Lục Khải Chính?” Gõ cửa phòng, cô lên tiếng dò hỏi.




Không ai mở cửa, cô lại gõ tiếp, vẫn không có một chút động tĩnh nào!



“Lục Khải Chính!” Cuối cùng không nhịn được cô xoay nắm cửa của anh, đẩy cửa đi vào, thấy Lục Khải Chính đang nằm trên giường không nhúc nhích, trên người của anh chỉ đắp loạn cái chăn bông. Trong phòng có mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi thuốc lá, trên sàn nhà còn có mấy cái lon nằm lăn lóc.



“Lục Khải Chính?” Cô nghĩ rằng anh uống say, cúi người lớn mật nhìn anh, đẩy nhẹ anh một cái, gọi.



“Lục Khải Chính!” Thấy hai gò má anh đỏ lên, cánh môi khô khốc, Nhan Tịch cau mày, theo bản năng đưa tay sờ trán anh, cảm giác nóng rẫy làm cô kinh hãi!




“Lục Khải Chính!” Anh bị sốt rồi! Nhan Tịch ngồi xuống bên giường anh, đẩy thân thể anh, lắc lắc anh hỏi.



‘Khụ…!” Lục Khải Chính nghe thấy có người gọi, mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, liền thấy gương mặt đầy vẻ lo lắng của Nhan Tịch đập vào mắt, “Anh nóng.” Lục Khải Chính giống như đứa trẻ, làm nũng nói, lật chăn ra, đưa tay kéo cô lại gần.



“A!” Nhan Tịch giật mình kêu lên một tiếng, ngã vào lồng ngực anh, dường như cả người đều nằm trên cơ thể nóng rực của anh, “Lục Khải Chính, anh bị sốt rồi, chúng ta đi bệnh viện được không?” Nhan Tịch lo lắng nói, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh.



Cách tay mạnh mẽ của anh ôm thật chặt hông của cô, “Không cần… Không muốn đi bệnh viện.” Anh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh nói, khi nói chuyện trong miệng tỏa ra mùi rượu thoang thoảng, Nhan Tịch bất đắc dĩ mỉm cười, tim cũng mềm mại đi.



“Buông tôi ra… Tôi đi mua thuốc cho anh!” Hai tay bắt lấy cánh tay của anh, tìm cách gỡ ra, cô giùng giằng nói.



“Hành lý… Trong hành lý có thuốc.” Lục Khải Chính lại lầu bầu nói. Nhan Tịch nhìn quanh mọi nơi, quả nhiên thấy có một cái hành lý đặt ở một góc, “Thấy rồi, để tôi đi lấy thuốc!” Nhan Tịch nói, lần này, anh cũng chịu buông lỏng cô ra.



“Lục Khải Chính, mã số hành lý của anh là bao nhiêu?” Không biết lời của anh có thể tin được hay không nữa, anh có mang thuốc hạ sốt theo người sao? Nhưng Nhan Tịch không biết, từ sau vụ nổ kia khả năng miễn dịch của Lục Khải Chính trở nên yếu đi, rất thường bị cảm sốt cao.



“Bốn số một....” Lục Khải Chính yếu ớt nói.



“Đơn giản như vậy thôi sao?” Nhan Tịch không tin được hỏi ngược lại, bắt đầu bấm mã.



“Càng đơn giản người khác càng không nghĩ tới....”



“....” Xem ra anh sốt cũng không nặng lắm nếu không sao có thể nói chuyện với cô như vậy được? Nhan Tịch âm thầm nghĩ, cười cười, mở hành lý của anh ra, bên trong rất đơn giản, chỉ có mấy bộ quần áo, cũng phát hiện bên trong có một túi thuốc lớn....



Nhìn một đống thuốc lớn trong túi, có thuốc cảm cúm, thuốc hạ sốt, còn có cả thuốc kháng sinh, vân vân, ngực Nhan Tịch thắt chặt, cảm thấy rất đau lòng. còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o, r, g



“Uống thuốc đi! Không uống thì phải đi bệnh viện.” Cô rót nước, cầm thuốc, bê tới vào bên miệng anh nói, Lục Khải Chính cũng ngoan ngoãn phối hợp há miệng ra, “Không cần đi bệnh viện.” Anh mơ màng nói, hầu kết chuyển động, Nhan Tịch biết, anh đã nuốt thuốc vào rồi.



“Nóng quá… Cởi quần áo…” Lục Khải Chính bị nóng liền tự mình cởi áo sơ mi ra, Nhan Tịch vội bắt tay anh lại, để xuống bên cạnh, “Để tôi giúp anh!” Cô nói.