Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 290: Ngoại truyện phần 1 - Chương 23: Theo anh một ngày




Lục Khải Chính nhìn cô, trừ đau lòng, còn có áy náy, cô một cô gái mang thai, hoang mang lo sợ là thế, lại còn không dám nói cho người nhà biết. Nhìn cô, anh gật đầu một cái, “Yên tâm đi, anh sẽ không nói. Em ngủ thêm một lát nữa đi, anh đi nấu cơm.” Lục Khải Chính nói xong, xuống giường.



Nhan Tịch không ngủ tiếp, hít thở sâu một hơi, lắc lắc đầu, không nghĩ nữa, không nghĩ đến chuyện gì nữa, vui vẻ một ngày đi! Trong lòng cô không ngừng tự nói với mình như vậy.



Không muốn tổn thương Lục Khải Chính nữa, tạm thời cứ chấp nhận ở bên anh đi, còn những trở ngại kia trước mắt cứ để sang một bên. Nghĩ như vậy khiến trong lòng Nhan Tịch trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cô xuống giường đi rửa mặt. Lục Khải Chính làm bữa sáng xong đi vào gọi cô lại thấy cô đã ngồi trước bàn đánh văn bản từ lúc nào rồi, thấy anh đi tới cô vội vàng đóng máy tính lại.



“Lại viết nội dung không lành mạnh?” Lục Khải Chính lườm cô, híp hai mắt lại nguy hiểm nói.



Lòng Nhan Tịch chợt căng thẳng, đỏ mặt, vội nói: “Đi ăn cơm thôi.” Cô có thể nói là cô mới vừa viết lại trải nghiệm của cô và anh tối qua sao? Cô đứng dậy, kéo cánh tay của anh, lôi anh đi ra phòng ngoài.



Nhìn mặt cô đỏ lên, Lục Khải Chính biết nhất định là cô lại viết thứ bệnh hoạn gì rồi, có điều anh không truy cứu nữa, để mặc cô kéo mình đi ra phòng ăn.



Có sữa đậu nành, trứng gà tươi, còn cả bánh sủi cảo mua ở dưới lầu nữa, bữa ăn sáng thật là phong phú. Nhan Tịch nhìn bàn thức ăn cười cười, nghĩ thầm người đàn ông này thật đúng là hình mẫu toàn năng!



“Bao giờ thì anh trở lại Thủ Đô? Không cần làm việc à?” Nhan Tịch ăn cơm, thuận miệng hỏi.



“Được nghỉ đến Tết Nguyên Đán, sang năm mới bắt đầu chính thức đi làm! Nếu như em không chịu theo anh trở về Thủ Đô, anh sẽ xin chuyển công tác tới đây, em thấy thế nào?” Lục Khải Chính ăn một viên sủi cảo, nhìn cô hỏi.



Vì cô mà xin chuyển công tác tới Tô Thành này?



Trong lòng Nhan Tịch vô cùng cảm động, cuối cùng cô lại lắc đầu, “Người nhà của anh đều ở Thủ Đô cả.” Nhan Tịch nói, người nhà của anh, người thân, bạn bè quan hệ lâu năm với anh đều ở Thủ Đô, vì cô mà chuyển tới Tô Thành xa xôi này, chẳng phải rất luyến tiếc sao.



“Chỉ cần có em là được rồi. ”



“Phụt.... ”



Câu nói buồn nôn của Lục Khải Chính khiến Nhan Tịch không nhịn được phun ra, “Khụ khụ khụ”



“.....” Lục Khải Chính không nói gì nhìn cô, “Ha ha.... Anh.... Anh đừng nói những câu buồn nôn như vậy nữa được không?” Nhan Tịch lau miệng, cười nói.



“Anh nghiêm túc đó!” Lục Khải Chính nghiêm mặt nói, mặt không đỏ tim không đập, ngược lại cảm thấy Nhan Tịch phía đối diện không biết phân biệt thật giả thế nào, cũng không cảm động vì lời nói của mình, lại còn nói anh sến!



Nhan Tịch liếc anh một cái, “Lục Khải Chính, em cũng nghiêm túc mà. Có lẽ cả đời nayfy em sẽ không quay lại Thủ Đô nữa, với lại em cũng định sang năm sẽ về quê .....” Nhan Tịch nói thật, hi vọng anh có thể hiểu được, giữa bọn họ có khoảng cách rất lớn.



“Vậy anh sẽ về quê với em, chúng ta kết hôn ở đó, cùng sống ở đó, anh tiếp tục làm cảnh sát, còn em muốn làm cái gì thì làm cái đó!” Lục Khải Chính lại nghiêm túc nói.



“...." Người này sao lại biết cách khiến người khác động tâm như vậy chứ, Nhan Tịch thừa nhận, bản thân rất cảm động trước lời nói vừa rồi của Lục Khải Chính. Cô không nói gì nữa, trước mắt cứ như vậy đi.





***



Ăn sáng xong, Nhan Tịch đang định về phòng đánh nốt bản thảo, lại bị Lục Khải Chính kéo lại, “Hôm nay đi leo núi với anh đi!" .



“Leo núi? Leo núi gì chứ! Em còn phải viết bản thảo.” Hơn nữa, hôm qua cô bị anh hành hạ như thế bây giờ vẫn còn đau lưng, nhưng những lời này cô không nói ra.



“Hôm nay xin khất với độc giả đi! Thân thể của em cần đi lại rèn luyện, ngồi lâu không tốt!” Lục Khải Chính trầm giọng nói, kéo cô ra chỗ thay giày trước cửa.



“Không được, em không thể khất được. Đến chiều đi đón Húc Dương em lại không viết được."



“Cô gái à, kiếm tiền quan trọng hơn hay anh quan trọng hơn?" Lôi cô vào trong ngực, anh buồn bực hỏi, “Hôm qua em đi với tên Kha Thần kia cả một ngày, hôm nay lại đòi viết văn, vậy còn anh? Anh là người đàn ông của em đó!" .




Một tay nâng cằm cô lên, anh nhìn cô chằm chằm, vô cùng bất mãn!



“Vậy em vào nhắn tin nói xin khất, tối về sẽ viết tiếp.” Nhan Tịch nhượng bộ, quyết định hôm nay sẽ đi chơi vui vẻ với hắn. Lục Khải Chính lúc này mới hài lòng buông cô ra, chỉ chốc lát sau liền thấy Nhan Tịch đi ra ngoài, Lục Khải Chính cũng đã chuẩn bị xong, anh đi ủng da tối màu, mặc chiếc quần jean màu xanh đậm, ống tay áo đường vân, dáng người cao lớn rắn ròi khiến người ta động tâm



Anh tự nhiên ôm bả vai của cô, cùng cô ra cửa, lên xe.



“Khải Chính! Dừng xe!” Di ngang qua cửa tiệm thuốc, Nhan Tịch chợt nhớ tới cái gì, vội vàng hô.



“Sao thế?"



“Anh qua hiệu thuốc mua thuốc giúp em.” Lục Khải Chính vội dừng xe bên đường, hỏi cô.



“Khó chịu chỗ nào sao?” Nghe cô nói muốn mua thuốc, Lục Khải Chính lo lắng hỏi, nhìn cô không giống bị bệnh chút nào.



“Không có, chỉ là em sợ lại mang thai.” Nhan Tịch rũ mắt, nhỏ giọng nói.



“...."



“Bốp!"



Lục Khải Chính nghe xong, nặng nề đập xuống tay lái,sau đó quay đầu sang nhìn cô chằm chằm, sắc mặt sa sầm như muốn giết người! Nhan Tịch cũng là nhà văn viết tiểu thuyết, cô hiểu được mình đã chọc giận anh, “Anh đừng như vậy."



“Anh làm sao? Chẳng lẽ em không muốn có con với anh sao? Trước kia anh là gián điệp, anh không có cách nào ở lại bên em, bảo vệ hai người, nhưng hiện tại…” Nhớ tới đứa con đã bị mất, đứa con mà anh chưa kịp có cảm giác tồn tại đó, trong lòng anh lại chua xót vô cùng.




Nói xong, anh ảo não vò vò đầu, lòng Nhan Tịch cũng chua xót, “Sau khi làm hai lần đó với anh, lần nào em cũng đều uống thuốc, nhưng vì uống hai lần liền, nên không có hiệu quả, cho nên mới mang thai. Lục Khải Chính, không phải là lòng dạ em ác độc, không phải là em không thích anh... Anh không hiểu được nỗi khổ của em.” Nhan Tịch lệ ngấn quanh tròng nói.



Lục Khải Chính đưa tay nắm lấy tay lạnh lẽo của cô, dùng sức cầm, “Tất cả đã có anh rồi! Hãy thử tin tưởng anh, lệ thuộc vào anh một lần!” Lục Khải Chính nhìn cô, kiên định nói.



Nhan Tịch khẽ gật đầu, cười cười, “Đi thôi, không cần mua thuốc nữa, mặc cho số phận đi!"



***



“Dừng xe!"



“Lại sao thế?” Đi ngang qua một ngân hàng nông nghiệp, Nhan Tịch lại hô lên, Lục Khải Chính buồn bực dừng xe lại hỏi.



“Chờ em một chút, em đi rút tiền!” Nhan Tịch cười nói, mở cửa xe đi xuống, Lục Khải Chính cũng vội vàng xuống xe, đuổi theo. Chỉ thấy cô đi đến cây ATM, anh cũng vào theo cô.



“Nhìn cái gì vậy?” Nhan Tịch quay đầu, nhìn anh bĩu môi nói.



“Xem em có bao nhiêu tiền riêng.” Lục Khải Chính cười giỡn nói, thật giống như đang kiểm tra tiền riêng của vợ vậy!



Nhan Tịch cười cười, bấm mật mã, sau đó lấy tiền, Lục Khải Chính chỉ thấy cô lấy một lần lại một lần, tổng cộng lấy ra 1 vạn tệ. Nhan Tịch lại lấy tiếp, rút 2 ngàn tệ.



“Rút nhiều tiền như vậy làm gì?” Lục Khải Chính hỏi.



“Nhiều không?” Nhan Tịch hỏi ngược lại, cất tiền vào trong ví, rồi cùng anh lên xe, “Ở phía trước mặt quẹo phải có một cục bưu chính, khi nào chạy đến đó anh dừng lại, chuyển tiền vào đó là không có chuyện gì nữa!” Nhan Tịch nhìn anh, ngượng ngùng nói.




Nghe đến cục bưu chính, Lục Khải Chính liền hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, anh biết lòng tự ái của cô rất cao. Rất nhanh sau đó xe đã chạy đến cục bưu chính, anh theo cô vào xếp hàng, gửi tiền, sau đó hai người đi tới chân một ngọn núi ở Tô Thành.



“Tới Tô Thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em tới nơi này đó.” Nhan Tịch thở ra một hơi, nói, “Nghe nói trên đỉnh ngọn núi này có một ngôi chùa hương khói rất vượng, anh có muốn đi bái cúng không?.” Nhan Tịch vừa thở vừa nói.



“Anh là một cảnh sát, theo chủ nghĩa vô thần, sao có thể đi thắp hương bái Phật, làm việc mê tín như thế được...” Lục Khải Chính nhìn cô trêu ghẹo nói.



“Stop! Chính những người làm quan như anh mới thích làm những chuyện này đấy! Mẹ em nói mỗi lần bà lên núi thắp hương đều bị xe của các vị cán bộ cấp cao chặn lại ở dưới chân núi đến nước chảy không lọt ý chứ!” Nhan Tịch phản bác.



“Đó là do trong lòng họ có quỷ, còn lòng Lục Khải Chính anh vô cùng trong sạch, ngay thẳng!” Anh lại nói.



Nhan Tịch từ chối cho ý kiến, cùng Lục Khải Chính nắm tay nhau, từng bước một đi lên trên, cô vẫn kiên trì đòi đi vào chùa thắp hương, Lục Khải Chính cũng bị cô kéo vào cùng, hôm nay trong chùa không có người nhiều lắm, cô thành kính đốt hương, thấy có đèn trời, cô liền hỏi một tiểu sư phụ trong chùa.




“Làm gì vậy?” Nhìn dáng vẻ Nhan Tịch lầm rầm khấn bái, Lục Khải Chính hỏi.



“Em đốt cho đứa bé kia một cái đèn trời.....” Nhan Tịch nhỏ giọng nói, lúc nói chuyện, lòng cô không ngừng day dứt. Trước kia cô từng nghe người ta nói, linh hồn của những đứa trẻ sơ sinh ấy không thể chuyển thế luân hồi được, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng....



Lục Khải Chính nghe cô nói như vậy, trong lòng cũng co rút, “Để anh làm.” Đoạt lấy bút lông trong tay cô, anh nói, rồi quay sang hỏi tiểu sư phụ phải viết gì nên mẩu giấy trắng, tiểu sư phụ nói, là tên của đứa bé.



Lục Khải Chính thoáng ngây người, liếc nhìn Nhan Tịch, đứa con kia của hai người nào đã có tên, “Tùy tiện viết một cái tên đi.” Cô lạnh nhạt nói, thấy Lục Khải Chính viết lên tờ giấy kia hai chữ, Lục Nhan.



Khóe miệng Nhan Tịch cong lên, cười chua xót, không nói gì, cùng Lục Khải Chính đi theo Phương trượng, làm lễ cúng bái cho vì đứa con kia, rồi đốt đèn trời.



“Về sau không cho phép nghĩ tới nó nữa, ai cũng không được nhắc lại, hiểu chưa?” Lúc xuống núi Lục Khải Chính dắt tay cô nói.



Nhan Tịch nhẹ gật đầu, không nói gì, cô cũng hi vọng được sớm giải thoát khỏi nỗi đau khổ ấy, lần này đốt đèn trời cho đứa bé cũng coi như được an ủi phần nào.



“Lục Khải Chính, nghỉ một chút đi, em đi không nổi nữa.” Xuống đến giữa sườn núi, Nhan Tịch đặt mông ngồi xuống bậc thang, thở hổn hển nói, lúc lên núi cô đã thấy mệt gần chết, bây giờ xuống núi còn thấy khó khăn hơn nhiều!



“Anh cõng em! Nhìn trời hình như sắp mưa rồi! Chúng ta phải nhanh đi xuống thôi!” Lục Khải Chính nhìn bầu trời, cau mày nói, sau đó kéo cô lên.



“Trời mưa?” Nhan Tịch nhìn lên trời thấy đầy mây đen, có lẽ sắp đổ mưa, liền ảo não đứng lên, muốn tự mình đi, Lục Khải Chính lại kéo cô lại, đưa lưng về phía cô, khom người.



Nhan Tịch nhìn lưng của anh, trong lòng rung động, “Không cần đâu."



“Nhanh lên nào!” Lục Khải Chính kiên quyết nói, Nhan Tịch đỏ mặt leo lên, hai tay Lục Khải Chính quàng qua mông cô, dùng sức, Nhan Tịch cũng vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô nằm trên lưng của anh, trong lòng lại dậy sóng, cảm giác này thật giống với hồi bé được ba cõng trên lưng.



Cô không nói lời nào, mặt gối lên lưng của anh, lẳng lặng nhắm mắt lại, hưởng thụ hạnh phúc bình yên này.



Lục Khải Chính cũng không nói gì, nện bước vững vàng xuống núi, “A, trời mưa rồi!” khi sắp ngủ thiếp đi trên lưng anh, Nhan Tịch chợt cảm thấy có mấy giọt nước rơi xuống mặt, liền thét to. Trời quả thật mưa rồi, bước chân của Lục Khải Chính càng nhanh hơn, thậm chí một bước vượt qua mấy bậc thang liền. Nhan Tịch bị dọa sợ, ôm cổ anh thật chặt, cảm thấy như đang ngồi trên cáp treo vậy.



“Chậm một chút! Coi chừng ngã! Em sợ!” Nhan Tịch nhìn xuống bậc thang, chỉ sợ hai người sẽ bị ngã lăn xuống dưới.



“Nhắm mắt lại! Không việc gì đâu!” Thấy mưa càng lúc càng to, Lục Khải Chính hô lớn, Nhan Tịch nghe lời anh nhắm mắt lại, đã rất lâu rồi cô không có cảm giác kích thích thế này, giờ khắc này cô như quên mất tất cả, cho dù bị lăn xuống núi cũng cảm thấy không sao cả.



Có điều Lục Khải Chính không để cho lo lắng của cô thành sự thật, xuống núi an toàn, chạy thẳng tới nơi đậu xe, rồi nhanh chóng lên xe, lúc này bọn họ mới phát hiện, cả người hai người bọn họ đã ướt sung từ bao giờ. Lục Khải Chính nhìn Nhan Tịch quần áo ướt đẫm, đường cong lộ hết ra, con ngươi phát ra tia lửa ....