Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 292: Ngoại truyện phần 1 - Chương 25: Lục Khải Chính, anh lừa em!




Nhan Tịch nhìn ánh mắt nguy hiểm của Lục Khải Chính, giống như một con sói đói đang khóa chặt con mồi khiến toàn thân cô phát run, cô cũng chưa từng quên bản lĩnh của anh!



“Em uống! Để tự em uống!” Nhan Tịch nhìn Lục Khải Chính, lớn tiếng nói, rồi tự bưng ly trà gừng lên, nín thở để không phải ngửi mùi cay nồng khó ngửi kia, từng ngụm từng ngụm uống hết ly trà. Lục Khải Chính thấy cô chịu ngoan ngoãn uống, cười cười, nuốt trà gừng trong miệng xuống.



“Cạch.” Để mạnh cái chén xuống bàn, Nhan Tịch ngước đầu nhìn anh, “Bây giờ anh có thể đi ra ngoài được chưa? Em phải viết truyện, anh ở đây sẽ làm phiền đến em, em không viết được!” Nhan Tịch nhìn anh nói, đưa tay đẩy anh ra ngoài.



“Không được viết, ngủ đi!” Cô mới vừa mây mưa với anh ở trong xe, giờ lại đang có dấu hiệu bị cảm, Lục Khải Chính không nỡ để cô tiếp tục tổn sức viết văn nữa, liền ra lệnh cho cô.



“Độc giả của em chờ em viết rồi đăng lên đó! Ra ngoài, đi ra ngoài!” Nhan Tịch tức giận, đứng lên, đẩy anh, “Đi mua thức ăn đi.” Nhan Tịch nhẫn nại nói, nhân tiện kiếm việc cho anh làm.



“Vậy em đi cùng anh! Không biết một ngày có sao đâu, tiền nhuận bút anh sẽ trả!” Lục Khải Chính kéo cô lại, ôm lấy hông cô, nhìn cô nói.



“Em không rảnh! Đây cũng không phải là vấn đề có tiền hay không! Cập nhật không liên tục tức là tỏ ra không có trách nhiệm! Nếu không thì anh và em trai em cùng đi mua thức ăn đi được không?” Nhan Tịch kiên nhẫn nói, không khỏi chắp tay thở dài, “Coi như em xin anh!” Vì vội vã muốn viết, không muốn cứng đối cứng với anh nữa, Nhan Tịch lại nói.



Thái độ của cô như vậy khiến anh hết sức đắc chí, có điều cũng chỉ cười gian, “Chỉ vậy thôi sao?” Phải nhân cơ hội đòi thêm tiện nghi mới được, Lục Khải Chính không hiền hậu hỏi.



“.....” Lão hồ ly giảo hoạt! Biết trước là anh ta không dễ dàng tha cho mình mà! Nhan Tịch thầm mắng trong lòng, đấu với anh? Chính là lấy trứng chọi đá! Cô kiễng mũi chân lên, chạm nhẹ mội lên môi của anh, như chuồn chuồn lướt nước hôn anh một cái, sau đó nhanh chóng thả ra. Xong mặt đỏ tim đập xoay người lại, “Được rồi, mau đi đi, nhớ mua nhiều thức ăn vào!” Nhan Tịch nói.



Trên cánh môi còn lưu lại hương vị thanh mát của cô, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh, trong lòng Lục Khải Chính dâng lên ngọt ngào, nhìn cô đã ngồi xuống trước máy tính tập trung gõ chữ, anh không quấy rầy cô nữa, tinh thần trách nhiệm của cô, anh đâu phải chưa hiểu rõ.



Trở về phòng thay quần áo, rồi đến gõ cửa phòng của Nhan Húc Dương, rủ cậu cùng ra ngoài, anh cảm thấy mình nên tiếp xúc, trò chuyện nhiều hơn với người nhà cô.



Nhan Tịch đăng bài xong, nghe thấy phía phòng ngoài có tiếng động truyền tới, vội vàng ra ngoài phòng khách.Tiêu ٿ Khang – Diễn ♐đàn ٿ Lê Quý Đôn



“Đây là cái gì?” Nhan Tịch ra ngoài liền thấy Lục Khải Chính cùng với Nhan Húc Dương, còn có thêm hai thanh niên lạ mặt đang ở ngoaiof phòng khách, sau khi hai người thanh niên kia đặt các hộp giấy các-tông xuống sàn, Nhan Húc Dương liền tiễn bọn họ ra cửa.



“Máy chạy bộ.” Lục Khải Chính ngồi xổm xuống, tháo bọc ra nói.



“Máy chạy bộ? Mua máy chạy bộ làm gì?” Nhan Tịch nghi hoặc hỏi, “Không phải nói anh đi mua thức ăn sao?” Nhìn thấy em trai mình cũng đi lại, rồi ngồi xổm xuống ở đó, Nhan Tịch đến gần hỏi.





“Nói nhảm! Đương nhiên là để chạy bộ rồi! Đồ ăn ở trong bếp, anh lắp cái này xong sẽ đi nấu cơm!” Lục Khải Chính nói, Nhan Tịch thấy anh cùng em trai cô lấy đòn bẩy hay thứ gì đó ra, chuyên chú lắp ráp...



Nhìn hai người bọn họ trò chuyện, thỉnh thoảng còn đùa giỡn mấy câu, Nhan Tịch buồn bực, hai người bọn họ thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào chứ? Có điều thấy Lục Khải Chính đối xử tốt với em trai mình như vậy, một chút ngượng ngùng, khó chịu cũng không có, trong lòng cô vô cùng vui mừng, khóe miệng cong lên rồi đi vào phòng bếp.



Lục Khải Chính cầm cờ lê, ghép các bộ phận lại rồi lắp ráp, rất nhanh sau đó cái máy chạy bộ đã được lắp ráp xong, anh đi vào phòng ngủ của Nhan Tịch, không thấy cô trong phòng liền đi tới phòng bếp.Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn



Ở cửa phòng bếp, nhìn cô đang đứng bên bếp gas chuyên chú nấu canh, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc cô nấu mì ở nhà trọ của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, anh không nhịn được tiến lại, ôm lấy cô từ phía sau.



Thân thể Nhan Tịch chợt cứng lại, “Buông em ra! Em trai em….” Tên đàn ông này không biết mắc cỡ là gì nữa! Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, anh là một đấng mày râu có thể ngượng ngùng cái gì được chứ! Lục Khải Chính hơi cúi xuống, cằm đặt lên vai trái của cô, nhìn cô cầm cái muỗng khuấy nồi canh sườn thơm lừng trên bếp, “Cho anh nếm thử.” Anh nhỏ giọng nói, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ cô, khiến Nhan Tịch cảm thấy tê dại, đồng thời trong long cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả, cô hớt mỡ ra, múc một chút canh, đưa tới gần miệng anh, “Cẩn thận bỏng.” Cô dịu dàng nói, Lục Khải Chính thổi thổi, xong mới cẩn thận nuốt vào.Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn




“Mùi vị như thế nào?” Nhan Tịch mong đợi hỏi, đương nhiên là muốn Lục Khải Chính khen cô vài câu, phụ nữ luôn ham muốn hư vinh trong phương diện này, hy vọng có thể là một người vợ hiền mẹ đảm trong mắt người yêu.



“Vẫn kém anh hầm một chút!” Lục Khải Chính chậm rãi nói.



“Anh.” Nhan Tịch tức giận lườm anh một cái, đẩy anh ra, đi tới chỗ bồn, rửa sạch bắp ngô rồi cầm dao, chuẩn bị cắt.



“Để anh làm cho!” Lục Khải Chính đoạt lấy con dao trong tay cô nói, Nhan Tịch đưa dao cho anh, Lục Khải Chính cắt ngang bắp ngô ra, sau đó lại cắt mỗi nửa ra thành hai khối, Nhan Tịch cũng rất phối hợp bỏ phần bắp đã được cắt vào trong nồi, hai người phối hợp ăn ý với nhau giống như vợ chồng vậy, cùng nhau nấu cơm.



Khi bưng thức ăn đặt lên bàn, nhìn thấy Lục Khải Chính và em trai ngồi bên bàn chờ cơm, giây phút ấy, Nhan Tịch như có lại được cảm giác gia đình, rất thân thiết, thật ấm áp. Quan hệ của anh và em trai cô rất tốt, vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn chọc cô.



“Chị ấy lúc bé rất mập, còn rất ham ăn!” Em trai Nhan Húc Dương kể xấu chị mình cho Lục Khải Chính nghe, cậu đã coi Lục Khải Chính là người thân nên mới nói như vậy .



“Nhan Húc Dương! Em ngậm miệng lại cho chị!” Đứa em chết tiệt này, lại dám nói xấu cô như vậy! Có điều nó chính là đứa em cùng cãi nhau với cô mà lớn lên, chọc cô như vậy cũng là chuyện bình thường!Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn



Lục Khải Chính mím môi muốn cười, thấy Nhan Tịch trừng mắt nhìn mình như muốn nói ‘Anh cười thử xem?’ anh cố nhịn cười, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, Nhan Tịch hài long cũng ăn cơm, “Lúc bé tính làm gì, bây giờ gầy là được rồi!” Nhan Tịch nói.



“Phụt!” Lúc này, Lục Khải Chính rốt cuộc không nhịn được nữa.




“Lục Khải Chính, anh…”



“Sao thế? Anh cười cũng không được sao?” Lục Khải Chính cười nói, “Nhóc mập!” Nhớ tới những bức ảnh hồi bé của cô anh đã từng xem, anh trêu chọc.



Nhan Tịch trừng mắt liếc anh một cái, “Nhan Húc Dương, thằng nhóc em không phải lúc bé cũng giống chị sao! Còn mặt mũi nói chuyện người khác!” Nhan Tịch tranh cãi với em trai.



“Cắt.” Nhan Húc Dương để chén cơm xuống nói, “Em ăn no rồi, em đi chơi bóng đây!”



“Mới vừa cơm nước xong bóng biếc gì! Lúc nãy trời mưa đó!” Nhan Tịch dạy dỗ cậu như cha mẹ vậy, chỉ thấy Nhan Húc Dương đã cầm trái bóng đi ra cửa, “Anh Lục có muốn cùng đi với em không?” Nhan Húc Dương hỏi Lục Khải Chính.Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn



Lục Khải Chính thầm nghĩ, cảm thấy mình nên lấy lòng cậu nhỏ tương lai này, đi chơi cùng cậu, nhưng lại không nỡ bỏ lại Nhan Tịch.



“Em cũng cùng đi chứ?” Lục Khải Chính đặt bát xuống , hỏi Nhan Tịch.



“Em? Khỏi! Em còn phải viết bản thảo, ngày mai còn đi làm nữa.” Nhan Tịch nói.



“Không được! Phải đi!” Lục Khải Chính cảm thấy cô nên hoạt động một chút, không thể cứ ở nhà như vậy mãi được, nói xong, liền đứng lên.



“Đi thôi!.” Nhan Húc Dương cảm thấy người đàn ông Lục Khải Chính này không tệ, rất quan tâm đến chị gái mình, lúc nãy trên đường đi mua thức ăn còn khỏi cậu không ít chuyện liên quan đến chị.




Nhan Tịch cũng muốn đi cùng bọn họ, do dự một chút, cuối cùng quyết định đi!



Sau cơn mưa, không khí vô cùng trong lành mát mẻ, tại sân bóng rổ của một trường tiểu học, Nhan Tịch nhìn anh trai mình cùng Lục Khải Chính chơi bóng trong sân, mồ hôi vã ra như tắm, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Điều làm cô kinh ngạc chính là, tài nghệ chơi bóng của Lục Khải Chính thật không bình thường!Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn



Ném bóng ba điểm rất chính xác, thỉnh thoảng còn úp rổ, khiến mấy em nhỏ đang chơi quanh sân bóng rổ không khỏi vỗ tay tán thưởng.



Đến khi trời tối hẳn, bọn họ mới không chơi nữa, Lục Khải Chính mùi hôi đầy người ôm lấy Nhan Tịch, Nhan Tịch nhìn anh xem thường, lại nhìn em trai mình, thấy thằng nhóc rất thức thời cúi đầu, “Buông em ra. Hôi chết đi được!” Nhan Tịch tức giận nói.




“Anh chơi bóng rất đẹp trai phải không?” Lục Khải Chính uống một ngụm nước suối, hỏi cô.



“.... Tự luyến!.” Nhan Tịch liếc mắt nói, “Kỹ thuật rất tốt.” Nhìn ánh mắt kia của Lục Khải Chính, cô khen.



“Coi như em có mắt!” Lục Khải Chính hả hê nói: “Bản công tử chính là đội trưởng đội bóng rỗ trong trường quân đội đó, so với lão Lăng còn giỏi hơn nhiều.”



“Ai da! Có thật không? Hôm nào đó em hỏi chú xem.” Nhan Tịch nhìn người kia hả hê, bất mãn nói.



“Đương nhiên! Em cứ hỏi đi!” Lục Khải Chính lại hả hê nói: “Còn nữa, không được gọi người đàn ông khác là chú!” Lục Khải Chính đột nhiên phát điên nói.



“Cái gì! Cái này anh cũng ghen sao?” Nhan Tịch không còn gì để nói nữa, cầm lấy tay anh, hai người chậm rãi đi, “Chú ấy đẹp trai, chính trực, còn anh, không đứng đắn, y như một tên xã hội đen vậy.” Nhan Tịch lại trêu chọc anh.Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn



“Đồng chí Nhan Tịch!” Nghe cô khen Lăng Bắc Hàn như vậy, Lục Khải Chính ghen tức, giận dữ gọi tên cô.



“Sao chứ? Điều em nói đều là sự thật mà.” Nhan Tịch tiếp tục vuốt râu hổ nói.



Lục Khải Chính đưa tay bắt cô, Nhan Tịch phản ứng nhanh chóng chạy đi, Lục Khải Chính cũng bước nhanh chân, đuổi theo cô, “Đứng lại!”



“Ha ha, anh…anh đừng đuổi em!” Nhan Tịch cười kêu lên, trong lòng cũng có chút lo sợ, chỉ sợ anh đuổi kịp, sẽ xử mình thành thế nào! Lục Khải Chính cố ý chạy chậm một chút, để cho cô chạy thêm mấy bước, cũng vẫn xấu xa đứng ở phía sau cô kêu, đứng lại, đứng lại



Nhan Tịch chạy trốn thở hồng hộc, phổi như muốn vỡ ra, quay đầu, thấy Lục Khải Chính đang ở phía sau, chậm rãi chạy tới.



Bị lừa rồi!



Nhan Tịch tức giận mắng, dừng lại, cúi người, thở dốc, phổi khó chịu như bị phỏng, cô rất ít khi chạy bộ, cho nên mới chạy được một khoảng ngắn xíu như vậy đã mệt đến muốn chết rồi.



“Lục Khải Chính! Anh…anh lừa em! Em…em khó chịu quá.” Nhan Tịch thở hổn hển trừn mắt nhìn anh mắng, bàn tay nhỏ bé ôm ngực, khó chịu muốn ói.