Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 306: Ngoại truyện phần 1 - Chương 39: Biết tất cả




Chu Tú Lan nhìn khóe miệng Lục Khải Chính mang nụ cười giễu cợt, trong nội tâm một hồi lo lắng, cảm giác Lục Khải Chính tại sao lại giống như khi trước trở mặt với người trong nhà như vậy? Lúc này, chỉ thấy Lục Khải Chính từ trong bóp da màu đen lấy ra một tờ giấy.



Sau đó là một phần tờ báo, anh đặt mạnh lên bàn trà, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Chu Tú Lan!



Chu Tú Lan nhìn khay trà thì thấy trên trang đầu là hình cô gái đang lõa thể...bà hoảng hốt, sau đó kinh hãi! Ngước mắt nhìn mặt âm trầm của Lục Khải Chính, "Đây là cái gì?.” Chu Tú Lan hỏi.



"Đây là cái gì, mẹ không biết sao?! Mẹ cầm cái này đi tìm Nhan Tịch!.” Lục Khải Chính rống lên, mặt mày dữ tợn, giống như là muốn giết người!



Chu Tú Lan sắc mặt đại biến, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường, "Đúng, là mẹ dùng nó đến tìm cô ta, lúc cô ta rời đi Thủ Đô!.” Chu Tú Lan thừa nhận.



Ngay từ nửa năm trước, anh biết mẹ cầm tờ báo này đi tìm Nhan Tịch, khi đó, anh mất khống chế tức giận Nhan Tịch bị bà uy hiếp, cũng không chịu tin tưởng anh. Anh cũng không cầm tờ báo này đối chất với mẹ vì cho rằng dù sao đi nữa bà cũng vì muốn tốt cho anh!



Hôm nay anh cố ý mang tờ báo này ra, trở mặt với bà, không làm thông gia. Tỉnh ngộ lại, anh mới ý thức được, nửa năm không lo không hỏi đối với Nhan Tịch là có bao nhiêu độc ác! Cho dù cô không thương anh, cô cũng đang mang đứa con của anh....



"Mẹ! Mẹ cũng là phụ nữ! Tại sao làm chuyện xấu xa đối với một cô gái nhỏ như vậy? ! Cô là bởi vì con của mẹ mới như vậy! Mẹ rốt cuộc có còn tâm hay không? !.” Lục Khải Chính rống lên, tâm như bị dao khoét, vì người phụ nữ đáng thương đó, đồng thời cũng tức giận, vì đều là phụ nữ, chính là mẹ của anh.



Chu Tú Lan run sợ rung động, "Mẹ cũng biết rõ mẹ là mẹ con! Mẹ còn không phải vì tương lai của con sao? ! Con có biết tiền đồ của con, người phụ nữ bị người ta nhục nhã qua, làm sao xứng với con? ! Con thiếu cô ta, có thể dùng phương thức khác bồi thường, không phải hôn nhân!.” Chu Tú Lan lại quát.



"Mẹ nói dễ nghe như vậy, bồi thường? Chuyện mẹ làm rõ ràng lại đâm cô ấy một đao!.” Tâm tình Lục Khải Chính run rẩy nói, "Xem mắt, hủy bỏ! Đời này, trừ cô ấy, con sẽ không lấy người nào khác!.” Lục Khải Chính lườm Chu Tú Lan, lạnh lùng nói, nói thẳng mục đích của mình!



"Con.... Lục Khải Chính! Cả đời này con cũng không thể cưới cô ta! Hừ! Con còn không biết cậu của cô ta là con riêng của ông nội sao.....” Bà bị ép đến nóng nảy, cũng không thể làm gì khác hơn là nói ra, xem Lục Khải Chính muốn giang sơn hay muốn phụ nữ!



Lục Khải Chính bị lời nói của Chu Tú Lan làm kinh ngạc, mày rậm khơi lên, "Có ý tứ gì? !" .



"Con kết hôn cùng Nhan Tịch, không sợ gia thế cô ta bị đào ra sao? Không sợ người ta biết ông nội con có con riêng sao? Đến lúc đó, danh dự ông nội con, danh tiếng nhà họ Lục, tính mạng của tên con riêng đó.... Lục Khải Chính, không phải mẹ hù con, quan hệ nặng nề bên trong này, bản thân tự mình xem xét một chút đi!.” Chu Tú Lan nhìn Lục Khải Chính cười như không cười nói.



Lục Khải Chính sửng sốt hồi lâu, nhanh chóng phản ứng, "Chỉ mong điều bà nói là thật!.” Anh lạnh giọng nói xong, cầm tờ báo trên bàn, sải bước rời đi.



Kể từ sau khi trở lại Lạc Thành, anh đã tỉnh táo lại, một mực nghĩ về một vấn đề, tại sao trước kia Nhan Tịch dũng cảm trở lại Thủ Đô cùng anh đối mặt một lần, sau khi trở về lại lui bước? Chẳng lẽ cũng chỉ là bởi vì tờ báo này, bởi vì ông nội uy hiếp?



Lúc ấy cảm thấy, cô chính là không đủ thương anh, cho nên bị uy hiếp, lựa chọn người nhà, bỏ mặc anh! Anh vì cô, mỗi ngày mỗi đêm phấn đấu, để cô tốt hơn....



Tuyệt vọng, tuyệt vọng, cho nên đối với cô không lo không hỏi, cũng có lẽ, trong lòng anh vẫn còn tồn tại cái anh cho rằng cả đời này không có cách nào bù đắp áy náy cho cô. Cho nên, hoàn toàn buông tay! Cự tuyệt tất cả về cô....



Giờ phút này, anh cũng cảm thấy mình không đủ yêu cô, nếu như yêu, tại sao sau khi biết cô mang thai đứa bé của anh, không có chăm sóc cô, quan tâm cô, ngược lại đả thương cô như vậy? Nếu như yêu, tại sao nửa năm nay, khi cô có thai, không lo không hỏi? Biết rất rõ ràng thân thể của cô vốn là rất yếu....



Phải là không đủ yêu, nói cho cùng, anh cũng ích kỷ! Ích kỷ chỉ lo cho cảm nhận của mình, bỏ quên tình cảnh của cô.



Lục Khải Chính! Mày còn có mặt mũi đi cùng với cô sao?



Trong lòng tự hỏi, cảm giác mình đúng như vậy! Cũng quả thật không đủ yêu cô! Có lẽ trước kia vì cô, nghĩ bỏ ra tất cả, cũng chỉ muốn trổ tài anh hùng....



Lục Khải Chính nhìn ngày tối tăm, tâm tình rất khó chịu, vừa muốn ra khỏi cửa chính, điện thoại di động vang lên, anh nhận điện....




"Lục thiếu! Một lát nữa Nhan Tịch sẽ sinh mỗ!.” Lục Khải Chính nghe được âm thanh của đối phương thì trong lòng kinh hãi, gương mặt khó có thể tin, "Nói nhăng nói cuội gì đó! Đứa bé mới tám tháng thôi!" .



"Lục thiếu, Nhan Tịch mang thai bị cao huyết áp...."



"Pằng...."



Lời của đối phương vừa dứt, điện thoại di động của Lục Khải Chính rơi trên mặt đất....



Sau đó, chỉ thấy anh liều mạng chạy ra ngoài.



Có thai cao huyết áp, có hại khi mang thai, phải sinh mỗ lúc tám tháng.... Tại sao lúc trước anh không biết cô có bệnh? ! Anh vốn định, đợi cô đủ tháng, sẽ theo cô đi sinh, lại không nghĩ rằng....



"Đi Lạc Thành! Lập tức!.” lên xe, anh phân phó tài xế.



"Lục thiếu, chuyến bay đi Lạc Thành sớm nhất hiện tại đã bay!"



"Máy bay tư nhân! Tìm cho tôi máy bay tư nhân!.” Trên xe Lục Khải Chính rống to, cả trái tim hung hăng co quắp, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Nhan Tịch ngã vào trong vũng máu, anh cúi đầu, hung hăng cào tóc.



Không có việc gì không có việc gì, cô sẽ không có chuyện gì....




Ở trong lòng càng không ngừng an ủi mình....



Lúc này, tài xế nhận điện thoại, "Lục thiếu, điện thoại của Tiểu Vương!.” Tài xế đưa điện thoại cho anh, Lục Khải Chính nhận lấy.



"Lục thiếu, mới vừa rồi sao lại ngắt điện thoại, tôi còn có chuyện cần báo cáo!"



"Nói!.” Lục Khải Chính lạnh lùng gầm nhẹ.



"Nội dung bức thư ông cụ viết cho Nhan Tịch đã tra được.....” Ở trong điện thoại Tiểu Vương nói từng chữ từng câu, chỉ thấy sắc mặt Lục Khải Chính dần dần trắng bệch, điện thoại di động lần nữa rơi xuống....



***



Ba giờ chiều, Lục Khải Chính mới ngồi máy bay tư nhân mượn của bạn, đến Lạc Thành, sau đó chạy thẳng tới bệnh viện nơi Nhan Tịch nằm! Anh bí mật tới.



"Ọe.....” Nhan Tịch cúi nằm ở đầu giường, bởi vì huyết áp cao mà nôn mữa, càng không ngừng ói, đôi tay níu lấy mép giường, nôn mửa khó chịu, tầm mắt mơ hồ.



Y tá đưa chén nước tới, cô nhận lấy, súc miệng, "Cám ơn...." Đôi môi tái nhợt mấp máy, Nhan Tịch nói, sau đó, lui thân về đầu giường ngồi xong, cố hết sức cầm lên máy tính bảng trên tủ ở đầu giường.



"Nhan tiểu thư, cô bây giờ còn muốn viết văn à?"



"Không phải, chỉ là gửi thư thôi." Nhan Tịch cười nhạt trả lời nói, thật ra thì cũng không phải là gửi thư, chỉ là viết tin cho Lục Khải Chính, cũng không có cách nào gửi tin ra ngoài.




"Bùm.....” cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đụng vỡ, Nhan Tịch kinh hãi, chỉ thấy gương mặt Lục Khải Chính kinh hoảng vọt vào, cô khiếp sợ nhìn anh, một lòng quặn đau, anh, làm sao lại tới?



Một luồng chua xót xông lên, nhìn anh, cô rất muốn khóc, cảm giác sắp nhịn không được!



Lục Khải Chính nhìn cô ngồi ở trên giường, bình yên vô sự, giật mình nơi đó, không có việc gì, cô không có việc gì....



Toàn thân anh mặc đồng phục cảnh sát, thân hình cao lớn, trông rất uy vũ, chỉ là trên gương mặt đó giống như nhuộm đầy khổ sở. Bốn mắt chạm nhau, nước mắt không cách nào ức chế rơi xuống, cô quay đầu đi, "A.... ưmh...."



Một sức lực mạnh mẽ úp tới, Nhan Tịch cảm giác thân thể bị kéo qua, sau đó, đầu bị giữ chặt, gương mặt tuấn tú áp tới, cô bị anh hôn!



Lục Khải Chính bất chấp hôn môi của cô, đôi môi này, không còn hương vị thanh thanh điềm điềm, ngược lại khô ráo, phát khổ, nhưng anh hôn sâu hơn, có ướt át từ khuôn mặt chảy xuống, cùng nước mắt cô chan hòa trên gương mặt cô....



Vẫn là mùi vị quen thuộc này, mùi vị từ khi bắt đầu đã làm cô say mê, một mùi thuốc lá nhàn nhạt, giống như mùi trên người cha, cho cô cảm giác an toàn, lệ thuộc vào đó, bao lấy cô.... Tại sao còn tìm đến cô? !



Trong lòng Nhan Tịch gào thét, khôi phục lý trí, cô nặng nề cắn môi của anh, Lục Khải Chính không có vì vậy mà buông ra, ngược lại càng ôm chặt thân thể cô, nụ hôn này càng thêm sâu. Vào giờ phút này chỉ có nụ hôn này, có thể đại biểu cho lời nói của anh, áy náy, hối tiếc, đau lòng cùng tất cả đối với cô....



Trong phòng bệnh, trên giường bệnh, người đàn ông ôm chặt người phụ nữ, hôn mãnh liệt....



Hồi lâu, anh buông cô ra, con ngươi khóa chặt mặt của cô, Nhan Tịch cũng nhìn anh, kềm chế tâm tình của mình, tỉnh táo suy tư, tại sao anh lại tới? Biết cô sắp sinh sao? Hôm nay vốn định sinh mỗ, chỉ tiêu của cô không hợp tiêu chuẩn, chỉ có thể hoãn.



Nuốt xuống máu tanh trong miệng, nhìn Lục Khải Chính, trên môi của anh tràn đầy máu đỏ thẫm, "Làm sao anh...."



"Đứa bé đâu? !.” Lục Khải Chính hoảng hốt hỏi, dời tầm mắt, nhìn tới cái chăn nhô lên thì trong lòng nói không ra tư vị thế nào, đứa bé vẫn còn.... không phải bảo là sinh mỗ sao?!



Tay anh nâng niu xoa nhẹ, trong lòng Nhan Tịch chua xót, giống như tay của anh xoa lấy lòng cô, "Nó rất tốt...."



"Anh đã biết hết mọi chuyện rồi.....” Lục Khải Chính nhìn cô, nói nhỏ, một tay muốn lau mặt của cô, lại dừng lại, cứng ngắc. Nhan Tịch kinh ngạc nhìn anh, anh biết cái gì?



Biết cô có bệnh, hay là biết rõ câu chuyện?.



"Bệnh của em, thư của ông cụ.....” Lục Khải Chính lầm bầm nói nhỏ, một lòng quặn đau, nói xong, anh đứng dậy, nhanh chóng chạy vội ra ngoài!



Nhan Tịch sững sờ ở đó, đầu óc có chút mông lung, hồi hồn thì anh đã sớm ra khỏi phòng bệnh.



Anh làm sao lại biết? Biết, càng thêm căm hận cô sao? Nhan Tịch cười chua xót, cô biết, chuyện này là lỗi của cô, gạt anh, chính là lỗi của cô! Hôm nay dù cho cô có chết, cũng là cô đáng đời, nếu như bắt đầu lại thì cô vẫn sẽ chọn làm như thế.



Cô sẽ không mạo hiểm, không dùng an nguy của bất cứ ai để đánh cuộc! Cô chính là người yếu đuối như vậy....



Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bệnh bị mở ra lần nữa, Nhan Tịch thấy Lục Khải Chính đi vào, đi theo phía sau là một nhóm bác sĩ mặc áo blu trắng...