Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 315




Cậu đột nhiên chảy máu não nguy hiểm tới tính mạng, ngay trong hôm đó dưới sự sắp xếp của Lục Khải Chính, Nhan Tịch cùng bà Nhan dẫn theo Lục Lộ trở về Bình Xuyên. Khi họ tới bệnh viện nhân dân thì cậu chỉ còn lại một hơi.

Mợ ngồi bên giường bệnh lau nước mắt, Nhan Tịch nhìn cậu đeo mặt nạ dưỡng khí trên giường bệnh thở dốc, cô không kìm được đau đớn nước mắt rơi xuống. Bà Nhan cũng bước lên trước, mắt đỏ vành mắt nắm tay ông.

Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch đứng ở đó, nghĩ ông lão nằm ở kia đang giãy giụa với tử thần, ở trong lòng thở dài. Trách bố anh quá ích kỷ, trách ông nội anh quá ích kỷ, nhưng mà giờ phút này mọi oán trách đều vô dụng. Ngay chính ông lão nằm trên giường kia cũng không biết rõ thân thế của mình, không biết cũng tốt, biết rồi sợ rằng sẽ càng thêm thất vọng đau khổ.

Ích kỷ vứt bỏ người phụ nữ mang thai máu mủ của mình, cưới con gái của sĩ quan cao cấp có công với đất nước, cả đời chẳng quan tâm tới mẹ con bọn họ. Nhan Tịch nhớ tới lời ông cụ nói trong thư, trong lòng càng thêm chua xót. Vì bà ngoại, vì cậu.... cũng cảm khái ông ngoại đã rộng lượng, trong thời điểm đó chống lại áp lực dư luận để cưới bà ngoại, coi cậu là con ruột của mình.

Nước mắt giàn giụa, khi cậu trút hơi thở cuối cùng thì Nhan Tịch không nhịn được nhào tới ôm mẹ bật khóc....

Lục Khải Chính không quá đau lòng, giúp gia đình cô lo toan hậu sự, làm tròn bổn phận cháu rể. Thực ra cũng là thay mặt nhà họ Lục làm một chút trách nhiệm đối với người con có thân thân đáng thương này, anh cũng không quan tâm khi cha mẹ biết ông ấy đã qua đời thì có phản ứng gì, anh cũng biết bọn họ sẽ không làm chuyện không có lý trí vào lúc này, dù sao cũng liên quan đến danh dự nhà họ Lục .

Nhan Húc Dương cũng chạy tới, giúp Lục Khải Chính và anh họ thu xếp hậu sự cho cậu ruột. Khi về với ông bà thì Nhan Tịch muốn mang Lục Lộ theo, nhưng lại không thể, mấy ông bà cụ ở nhà cũng không biết tình hình của cô, chỉ có thể tạm thời gửi con trai lại ở Bình Xuyên.

"Em không yên tâm Lục Lộ!” Lên xe Nhan Tịch còn không nhịn được muốn quay lại, khàn giọng nói.

"Lục Lộ sẽ không có chuyện gì, có người bảo vệ con sẽ không sao!” Lục Khải Chính bảo đảm với cô. Giờ phút này Nhan Tịch càng thêm chua xót, vì chính cô, vì Lục Lộ! Hạ quyết tâm, lên xe.

Thấy cô đau khổ, anh càng tự trách mình. Nếu anh có chút khả năng, sẽ không để cho người phụ nữ và con trai của mình phải không danh không phận thế này.

Mang theo tro cốt cậu trở về nhà, tổ chức hậu sự đơn giản vừa hạ táng đêm hôm trước, hôm sau con dâu nhà cậu lại không an phận làm loạn nói tại sao tài sản của cậu không có phần của bọn họ, lúc ấy Nhan Tịch giận đến muốn mắng người.

Anh kéo cô ra cửa, nói muốn cho bọn họ một khoản tiền lại bị Nhan Tịch kiên quyết từ chối: "Cho bọn họ tiền cũng sẽ bị bọn họ tiêu sài hết! Huống chi, tại sao anh lại phải cho bọn họ tiền? Lục Khải Chính, bọn họ với người nhà họ Lục không có quan hệ!” Cô nhỏ giọng quát.

"Bây giờ không phải lúc nói những điều này! Không phải em muốn dàn xếp ổn thỏa sao?” Anh lườm cô. Suy nghĩ một lát sau đó cô gật đầu: "Em có cách rồi!” Nói xong, kéo Lục Khải Chính vào nhà.

Nhan Tịch viết một tờ giấn chứng nhận, nói rõ cho hai người bọn họ 10 nghìn tệ, sau đó bảo vợ chồng anh họ ký tên hơn nữa phía trên còn chú thích, chỉ cần cầm số tiền kia, về sau không bao giờ được ầm ĩ với mợ nữa!

"Chị dâu, chỉ cần chị ký tên, số tiền kia sẽ là của hai người nhưng hai người không được phép làm phiền tới mợ, nếu không thì sẽ ngồi tù đó!” Cô biết người chị dâu này không hiểu luật pháp nên hù dọa nói.

"Chị hiểu, chị hiểu! Chị ký!” Ánh mắt cô ta tham lam nhìn khoản tiền trên bàn, cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết tên của mình lên tờ giấy. Nhan Tịch thầm thở phào trong lòng, chỉ hy vọng có thể dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa. Mợ cô ngôi bên cạnh cũng thầm thở dài....

Làm xong tang sự cho cậu, Nhan Tịch không thể chờ đợi được nữa liền trở về thành phố, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lục Lộ, nghe tiếng khóc của con lòng cô xót xa vô cùng: "Lục Lộ, mẹ tới đây.” Cô giơ tay bế Lục Lộ đang khóc nức nở trên tay người giúp việc, đau lòng lau nước mắt cho con. Tiểu Lục Lộ thấy mẹ liền ngưng khóc, đôi mắt to tròn nhìn nhìn sau đó cái đầu nhỏ vùi vào trong ngực của cô.

Cảm nhận được con trai đang vùi đầu vào trong ngực mình, trong lòng cô cũng ấm áp hơn nắm tay nhỏ bé của Lục Lộ, không ngừng hôn: "Mẹ không bao giờ rời Lục Lộ nữa, một ngày cũng không!”

Lục Khải Chính tiến lên, khóe miệng cong lên nụ cười cưng chìu, ánh mắt dịu dàng: "Đưa Lục Lộ cho anh, em đi ngủ một giấc đi, mấy ngày nay cũng không ngủ ngon!” Giọng nói rất dịu dàng. Nhan Tịch không đưa con cho anh, ngược lại chỉ vào cánh tay anh.

"Anh mai tới bệnh viện thay băng đi! Mấy ngày nay chưa thay băng lần nào đó!” Mấy ngày nay nhìn anh chạy ngược chạy xuôi thu xếp không có ngủ một giấc yên lanh mà cánh tay còn đang bị thương, cô càng đau lòng.

"Đã kết vảy rồi !” Anh không dám nói cho cô biết, mấy ngày nay hắn vẫn phải uống thuốc kháng sinh, nếu không vết thương đã sớm bị nhiễm trùng rồi. Một tay anh nhận lấy Lục Lộ, chỉ thấy Nhan Tịch nâng cánh tay trái của anh lên, kéo ống tay áo nhìn thấy vết thương đã kết vảy, còn có chỗ bị tróc ra, lộ ra thịt non phấn hồng làm cô kinh hãi.

"Mấy ngày nay, cám ơn anh.” Cô nắm tay anh, ngước mắt cảm động nói.

"Nói lung tung gì đó! Cho dù là vì em hay ông ấy, anh đều phải làm!” Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của cô, nhìn hốc mắt vẫn còn sưng đỏ của cô, anh dịu dàng nói. Lòng Nhan Tịch chua xót, gật đầu một cái.

"Nếu anh có thể biết em sớm hơn mấy năm thì tốt rồi, khi ba em qua đời ít nhiều anh cũng có giúp đỡ một chút.” Lục Khải Chính là cảm thấy khái nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Lộ cũng vùi vào ngực anh, cọ xát. Nhan Tịch xoay người liền bị cánh tay anh ôm chặt, lưng của cô tựa vào nửa kia ngực anh.

"Khi đó, anh còn đang ở cùng người phụ nữ khác trăng hoa chứ gì?.” Cô cười giỡn nói.

"Có lẽ vậy...! " Lục Khải Chính xấu xa cười cười, lạnh nhạt nói.

"Lục Khải Chính, anh…” Nhan Tịch nũng nịu quay đầu nhìn anh chằm chằm: "Sau này nếu anh lại dám cùng người khác mập mờ, em và Lục Lộ đều sẽ không để ý đến anh!.” Tức giận đến không biết nói gì khác, từ trong ngực anh đoạt lấy Tiểu Lục Lộ, ôm con đi ra cửa sổ.

Lục Khải Chính đuổi theo, từ sau lưng ôm lấy cô, nhốt mẹ con cô vào trong lồng ngực mình: "Không dám, không dám, thật sự không dám!” Cằm của anh đặt lên trên đầu cô, bảo đảm. Lục Lộ đưa ra bàn tay nhỏ bé, bắt lấy lỗ mũi anh, sau đó dùng sức đẩy anh về phía sau

"Tiểu tử thúi làm gì thế?” Lục Khải Chính lui về phía sau lườm, nhìn chằm chằm con trai, tức giận nói.

Nhan Tịch cười cười: "Lục Lộ không muốn để cha đụng mẹ đúng không?"

"A.. a...” Cô vừa dứt lời, cậu nhóc Lục Lộ liền mở miệng a a, giống như đang đồng ý. Gương mặt Lục Khải Chính đen sì, sững sờ nói không ra lời: "Tiểu tử thúi! Mẹ là người phụ nữ của cha!” Anh đi đến trước mặt cô, nhìn Lục Lộ nói, sau đó cúi đầu phủ môi xuống môi cô.

"A…!.” Lục Lộ kích động quơ quơ bàn tay nhỏ bé, kêu lên, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, lộ ra hai cái răng nhỏ trắng noãn.

"Tên tiểu tử thúi này! Muốn tạo phản sao? !.” Lục Khải Chính thấy phản ứng kích động của con trai, buồn bực nói, tiếp tục hôn một cái lên gò má Nhan Tịch, "Cha hôn mẹ đó, con định làm gì?.” Anh trêu chọc con trai.

"A….” Lục Lộ thấy tay Lục Khải Chính mò về phía ngực Nhan Tịch, vội vàng đưa bàn tay nhỏ bé ra đánh lên bàn tay to của anh, còn kêu a a. Nhan Tịch dở khóc dở cười: "Anh đừng trêu con nữa!” bộ ngực bị tên đàn ông đáng chết trước mặt vuốt ve, vì mấy ngày liền không cho con trai bú nên lúc này cảm thấy căng nhức vô cùng. Cau mày tức giận nói, một tay ôm Lục Lộ nhét vào trong ngực Lục Khải Chính, cô đi vào phòng ngủ.

Từ trong túi hành lý Nhan Tịch lấy ra dụng cụ hút sữa, sau đó dùng nó hút sữa từ trong hai bầu ngực căng nhức ra. Bất chợt Lục Khải Chính bế Lục Lộ đi vào đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng này, hai người đàn ông một lớn một nhỏ nhìn thấy thấy dòng sữa trắng từ trong ngực cô, ánh mắt đều sáng rực.

Tiểu Lục Lộ giơ hai cánh tay đòi bú sữa, yết hầu Lục Khải Chính không tự chủ được run rẩy, nuốt một ngụm nước bọt.

"Ai cho anh ôm con vào đây? Sữa này chua rồi, không thể ăn!.” Mấy ngày qua may cô không ăn uống được nhiều nếu không càng nhiều sữa hơn. Nhan Tịch vừa hút sữa, vừa tức giận nhìn Lục Khải Chính nói.

Lục Khải Chính xoay người định rời khỏi, nhưng Lục Lộ lại khóc rống lên , nhất định đòi được bú sữa. Nhan Tịch bất đắc dĩ lau hết sữa chua mới cho con bú.

Lục Khải Chính cầm dụng cụ hút sữa lên nghiên cứu một hồi, sau đó giúp cô hút sữa bên ngực còn lại. "Ôi” Cảm giác đau đớn khiến cô nhíu mày nhỏ giọng quát: "Anh nhẹ một chút!” Tiểu Lục Lộ nhìn qua thấy anh đang đụng vào ngực mẹ, rất không vui lấy chân đạp một cái, đá rớt cánh tay của anh.

"Tiểu tử thúi!” Lục Khải Chính bị con trai khiêu khích, không vui buông dụng cụ hút sữa xuống, cúi người thản nhiên ngậm....

"Lục Khải Chính!” Cô không ngờ da mặt anh lại dày như vậy, kêu lên. Tiểu Lục Lộ nhìn anh vuốt ve ngậm một bên ngực của mẹ, cảm giác vật sở hửu của mình bị chiếm mất, tức giận kêu oa oa kháng nghị.

"Lục Khải Chính! Sao anh giống đứa trẻ ba tuổi quá vậy!” Tên khốn này, lại đi ghen với cả con trai khiến cô dở khóc dở cười! Lục Khải Chính hả hê ngậm mút thỏa thích không chịu buông ra, mặc cho tay nhỏ bé của Tiểu Lục Lộ không ngừng bới đầu của anh!

Đến khi không còn hút ra dòng chất lỏng ngọt ngào nữa, anh mới nhả ngực cô ra, hả hê nhìn vẻ mặt ảo não của con trai, lau khóe miệng một cái: "Thế nào? Không phục sao?” Khiêu khích hỏi.

"A… A...” Tiểu Lục Lộ kêu lên, một bụng lời nói lại không biết nên biểu đạt thế nào. Nhan Tịch cưng chiều cười cười: "Được rồi, đừng làm rộn, mẹ mệt rồi. Lục Lộ, chúng ta đi ngủ thôi đừng để ý tới cha!" .

Nhan Tịch ngáp một cái, ôm Lục Lộ lên giường: "Nhan Tịch! Không ngờ em lại đứng về phe tiểu tử thối này?"

"Tất nhiên em phải đứng về phe của con rồi!.” Cô nằm lên giường, nói. Tiểu Lục Lộ cũng vội vàng tiến sát vào trong ngực cô, tiếp tục bú sữa.

Lục Khải Chính cũng leo lên giường, anh nằm bên cạnh Nhan Tịch, từ sau lưng ôm lấy cô: "Thật ra thì chúng ta rất có duyên.” Anh đột ngột nghiêm túc nói. Nhan Tịch nghe thấy lời nói của anh, sửng sốt không hiểu, nhưng suy nghĩ một chút, cũng hiểu ra ý của anh.

Đúng là rất có duyên, không ngờ bà ngoại của cô cùng ông nội của anh lại có quan hệ....

Cô nhắm mắt lại mệt mỏi thiếp đi, Lục Khải Chính ôm hai mẹ con vào lòng, cũng ngủ thật say. Trong căn phòng ấm áp, trên chiếc giường ấm áp một nhà ba người, ngoài cửa sổ những bông tuyết bay tán loạn....

***

Nhan Tịch và Lục Khải Chính trở về Lạc Thành, tạm thời bà Nhan chưa trở về không có về, phải đợi qua bốn chín ngày của cậu theo tập tục của địa phương, nhưng bây giờ đã là cuối tháng mười hai, chẳng mấy là bước sang năm mới.

Lục Khải Chính thuê người giúp việc cho Nhan Tịch, ở Lạc Thành không đến mấy ngày, lại phải trở về Bắc Kinh.

"Anh sẽ nói chuyện với bọn họ một lần nữa.” Buổi tối Lục Khải Chính ôm Nhan Tịch đứng ở cửa sổ dịu dàng nói ben tai cô.

"Không cần đâu, em sợ bọn họ lại nghĩ ra cách khác.” Cô không muốn anh khó xử, anh là người chính trực khí chất, cô không muốn anh phải hạ mình cầu xin. Hơn nữa, cô cũng chưa từng nghĩ nếu gả cho Lục Khải Chính thì sẽ sống cùng mẹ anh như thế nào.

"Còn có thể nghĩ ra cách gì? Không sợ bọn họ! Cậu em đã qua đời, bọn họ cũng không có gì để uy hiếp nữa ” Anh trầm giọng nói.

"Vâng, em không sợ bọn họ, chỉ cần bọn họ không làm hại bất kỳ ai nữa, dù chúng ta cứ như vậy cũng rất tốt.” Cô nắm tay anh thì thào nói.

"Em muốn vẫn như thế này nhưng anh không muốn.” Không có một người đàn ông nào không muốn mang lại người phụ nữ mình yêu cùng đứa con của mình một mái nhà hạnh phúc, anh lại càng muốn hơn! Mỗi lần nghĩ đến mẹ con cô vẫn còn phải sống ở bên ngoài, lại cảm thấy bản thân rất không ra gì!

Anh tin trong lòng cô cũng rất hi vọng có thể chân chính gả cho anh!

Anh cúi đầu hôn cô, cô cũng nhàn nhạt đáp lại cuối cùng vẫn không thành công: "Anh cứ vào đi, không cần sợ em đau, nơi đó thật ra cũng đã không còn bất kỳ cảm giác gì.....” Cô nằm ở trên người anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói.

"Không được! Em đừng nghĩ vớ vẩn.” Anh kiên quyết nói, đưa tay ôm cô từ trên người anh xuống , anh lật người đưa lưng về phía cô, để cho lửa nóng nguội lại.

Nhan Tịch cau mày nhìn lưng anh: "Xin lỗi, em cũng không biết phải làm gì.” Tại sao không có cảm giác? Cô áy náy nói, anh không lên tiếng.

Tiếp tục như vậy, quan hệ của hai người có thể rạn nứt hay không?

Cô mệt mỏi suy nghĩ.

***

Lục Khải Chính trở về Bắc Kinh, Nhan Tịch cùng Lục Lộ tiếp tục cuộc sống yên tĩnh, cô không đi làm cho dù đã có bảo mẫu cũng không hoàn toàn yên tâm. Nên chỉ ở nhà viết tiểu thuyết, tiền nhuận bút cũng không tệ, độc giả không có "vứt bỏ" cô.

Viết tiểu thuyết làm cho thế giới quan của cô thêm phong phú, có con trai làm cho cuộc sống của cô tăng thêm nhiều niềm vui, Lục Lộ bé nhỏ hiện đã biết ngồi, biết bò, nghĩ tới tết đã gần đến, cô thật sự mong Lục Khải Chính có thể ở bên cạnh mẹ con cô trong năm mới đầu tiên này. Năm nay, cô không có ý định về với ông bà. .

Lục Khải Chính hạ mình nói chuyện với ba mẹ, bọn họ từ chối cho ý kiến.

Một hôm hai vợ chồng Lục Vinh Trác tìm tới thật sự làm cho Nhan Tịch bất ngờ.

Cô vẫn như lần trước, lễ phép rót nước cho bọn họ, chào hỏi bọn họ. Lục Lộ ngồi trong xe nhỏ tập đi, đi tới đi lui ở trong phòng, Lục Vinh Trác nhìn cháu nội, vẻ mặt trở nên phức tạp. Kể từ khi Lục Khải Chính cầu xin, ông cũng đã suy nghĩ qua rốt cuộc có nên"Lùi một bước" hay không.

"Hai bác tới đây có chuyện gì không ạ?” Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện bọn họ, cười nhạt hỏi. Nhìn quần áo chỉnh tề của bọn họ không khỏi nghĩ đến cha mẹ của mình, mặc dù từ nhỏ đến lớn gia đình trải qua quá nhiều sóng gió, nhưng cha mẹ vẫn thương yêu cô, tạo cho cô cảm giác lúc nào mình cũng là người hạnh phúc

Nhìn anh em Lục Khải Chính, lại từng nghe Lục Khải Lâm nói hồi cô ấy đi học bị điểm kém, bị người bắt nạt cũng không dám nói cho người trong nhà biết....

Lục Vinh Trác uống một hớp trà, nhìn cô nói: "Cô có muốn gả cho Lục Khải Chính hay không?"

Câu hỏi của ông ta làm cho Nhan Tịch kinh ngạc, cô trấn định cười cười: "Lời thật lòng, muốn! Nhưng điều kiện tiên quyết là, mọi người thật lòng cho phép!” Chỉ có bọn họ thật lòng cho phép thì chuyện của cậu mới có thể bỏ qua, cô và Lục Khải Chính sẽ không bị trở ngại.

Lục Vinh Trác nghe Nhan Tịch nói như vậy, trấn định nhìn cô rồi gật đầu một cái, Chu Tú Lan lo lắng chồng sẽ dễ dàng thỏa hiệp: "Cả đời tôi cũng không thể thật lòng cho phép!” Chu Tú Lan lại nói: "Cô cũng biết, gả cho một người, không chỉ là gả cho riêng người đó mà là gả cho tất cả những gì thuộc về người đó!.” Chu Tú Lan chỉ muốn hù dọa Nhan Tịch, không ngờ nói xong cũng rất có đạo lý.

Nhan Tịch gật đầu: "Tôi hiểu, nếu như tôi thật sự yêu anh, cũng sẽ yêu tất cả của anh! Nếu như hai người thương anh ấy, quan tâm đến đứa con trai này, cũng nên tôn trọng sự lựa chọn của anh ấy! Lần này tôi vẫn giữ câu nói kia, bất luận hai người uy hiếp thế nào, lập trường của tôi vẫn kiên định!” Giọng nói kiên quyết.

Lục Vinh Trác nhìn dáng vẻ kiên định của cô, từ đáy lòng thật sự âm thầm tán thưởng. Ông từng nghĩ, tại sao khi đó người phụ nữ cha ông yêu không mang theo đứa bé tìm tới cửa, mẫu bằng tử quý? Giờ phút này, nhìn Nhan Tịch, ông cũng rất tin tưởng bà ngoại cô cũng giống như cô vậy.

Bỏ qua tất cả, ông tán thưởng sự kiên trì đáng quý của cô gái này !

Chu Tú Lan cũng không tin tưởng trên thế giới này có thứ tình yêu thuần túy, cũng không tin tưởng Nhan Tịch chỉ vì yêu mới cùng Lục Khải Chính mới qua lại, người nghèo muốn vào hào môn, nhất định là vì tham lam hư vinh. Nhưng, mắt thấy cháu trai đã hơn bảy tháng lớn....

Nhan Tịch thấy bọn họ đều trầm tư, cô đứng dậy muốn đi dỗ Lục Lộ ngủ trưa, nó đã chơi hơn nửa ngày rồi.

"Đứa bé!"

"A"

"Lục Lộ"

Lục Vinh Trác nhìn thấy bình nước nóng trên bàn thấp bị Lục Lộ làm đổ, chạy tới hét to, Chu Tú Lan cũng bị sợ đến tái mét, chỉ thấy Nhan Tịch lao tới, khi bình nước sôi sắp đổ vào Lục Lộ thì cô dùng cơ thể mình che chắn cho chiếc xe đẩy nhỏ của con trai.

"A.” gương mặt và ngực truyền đến cảm giác nóng rát, Nhan Tịch bị đau đớn kêu lên, cảm giác trên mặt và ngực giống như bị bóc đi một lớp da....

Tiểu Lục Lộ sững sờ đứng ở trong xe nhỏ, nhìn bình thủy đè trên ngực cô, nước nóng bên trong vẫn trào ra.... Vợ chồng Lục Vinh Trác bị tình cảnh vừa nãy làm cho sững sờ một chỗ, mấy giây sau Lục Vinh Trác lao tới lấy bình nước sôi ra.

"Còn đứng đó làm gì? Mau đưa nó đỡ dậy!” Lục Vinh Trác quát to, Chu Tú Lan lúc này mới phản ứng được chạy tới, thấy vậy Lục lộ bật khóc!