Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 333




Tâm trạng vốn tốt, bởi vì anh rống giận mà biến mất, lòng cô chua xót, một mình lặng lẽ ăn bữa ăn tối. Càng yêu, lại càng quan tâm thôi. Giờ phút này, cô ngồi bên bàn ăn, bình tĩnh ăn bữa tối, vậy mà, trong lòng lại chua xót khó nhịn.

Tại sao lại rống cô? Không biết da mặt cô mỏng, không biết cô rất để ý sao?

Càng nghĩ, trong lòng càng đau đớn. Buông chén đũa xuống, đi vào thư phòng. Không muốn tim của mình chua xót khổ sở, ghét loại cảm giác tim thắt chặt này, cảm giác thở không nổi, cô mở nhạc lên, mở máy tính ra, để cho mình tập trung tinh thần vào trong sổ sách phân tích.

"A...." Tĩnh tâm không nổi, không những không tính toán rõ ràng, ngược lại làm cho rối loạn, cô tức giận bới bới tóc, gầm nhẹ ra tiếng.

Lục Khải Lâm! Tỉnh táo tự kiềm chế của mày đâu? !

Cô tức giận bản thân, anh rống cô một câu như vậy, trong lòng cô đã không cân bằng! Dứt khoát tắt máy tính, nhạc, đi vào phòng tắm tắm rửa, còn rót cho mìn một ly rượu đỏ, tắm tinh dầu có tác dụng an thần, uống rượu đỏ, tâm tình cô cuối cùng cũng bình tĩnh rất nhiều.

Không nên để ý như vậy, cũng không nên dễ dàng tức giận, cô nên bao dung anh nhiều hơn, giữa vợ chồng, chính là phải như vậy, đúng không?

Ra khỏi bồn tắm, khoác khăn tắm trở lại phòng ngủ, nhìn những túi giấy kia còn chưa mở ra, cau mày, do dự có nên mặc bộ đó vào không....

Nếu như anh vẫn tức giận, cô mặc như vậy, chẳng phải là chuốc lấy phiền phức? Lục Khải Lâm thầm nghĩ, muốn bày ra vẻ mặt lấy lòng anh. Hoặc là, tối nay có thể anh vẫn chưa trở lại.... nghĩ như vậy, trong lòng lại khó chịu.

Lúc cô đang muốn đóng cửa tủ thì tay dừng lại, trong lòng hạ quyết định, tìm kiếm ra hôm nay tại nội y điếm mặc thử bộ kia đồng phục học sinh.

Đồng phục học sinh kiểu cải tiến, thoạt nhìn gợi cảm lại lộ ra chút thanh thuần.

Vì thêm can đảm, cô đi uống hai ly rượu đỏ trước, sau khi men say xông lên, mới về phòng ngủ, nhặt đồng phục học sinh đặt trên giường lên, cởi áo ngủ xuống, toàn thân chỉ còn lại một chiếc quần lót ren màu đen, khom người mặc váy ngắn vào, váy xếp nếp ngắn ngủn chỉ dài đến bắp đùi, hơi di chuyển một chút cũng sẽ lộ hết.

Sau đó là áo, áo sơ mi ngắn màu trắng, cổ bẻ kiểu thủy thủ, bởi vì quá ngắn, lộ ra lưng ong mê người và bụng bằng phẳng của mình, cổ áo khoét sau hình chữ V, làm hai vú gạt ra khe rãnh no đủ, thoạt nhìn gợi cảm mà mê người, chỗ cổ áo còn có một cà vạt màu đen.

Nhìn mình trong gương, mái tóc quăn gợi cản, lại đang mặc....Cô đỏ mặt, không nhịn được buộc mái tóc xoăn thành hai cái bím tóc, đặt ở trước ngực, mình như vậy, xem ra trẻ hơn mấy tuổi, giống như một học sinh trung học.

Đeo đôi tất chân đồng bộ màu đen chỉ đến đầu gối, còn có một đôi giày vải màu trắng, cô lúc này, nghiễm nhiên một học sinh thanh thuần, bởi vì tác dụng của rượu, hai gò má đỏ ửng, quần áo trên người mặc dù thanh thuần, nhưng lại hết sức nóng bỏng.

Chỉ là nhìn bản thân như vậy, hình như hơi có cảm giác, lại thẹn thùng, chỉ sợ sau khi anh trở lại, cô sẽ lui bước, dứt khoát lại đi uống rượu, một mình ngồi ở trong phòng khách, gần như uống toàn bộ chai rượu đỏ.

Hơi say, trong đầu hiện lên tất cả là gương mặt tuấn tú của anh, "Anh A Diệp....Mau....Nhanh về nhà!" Cô cau mày, men say xông lên nói.

"Dám thét lên với em....Không muốn sống!" Cô gái nhỏ uống say để lộ tính cách chan thật, dáng vẻ thở phì phò, ngang tàng bạo ngược lại đáng yêu.

Lăng Bắc Diệp đang cầm một bó hoa tươi nhận tội vào cửa, liền nghe được lời nói say xỉn của cô gái nhỏ, mới vừa vào cửa thì thấy cô ngồi cạnh bàn ăn, mặc đồng phục học sinh, quả thật trợn tròn mắt....

Cô dựa vào ghế ngồi, nơi đầy đặn trước ngực miêu tả sinh động, đường cong của eo thon lộ hết ra, đúng là muốn chết a, cô còn tết hai bím tóc, bộ dạng ăn mặc này, giống như thời điểm cô lên trung học....Rõ ràng là nhìn như vậy , anh liền có cảm giác.

Lục Khải Lâm thấy có người đi vào, hơn nữa còn là cô người chờ, khẽ nhíu mày, xuống khỏi ghế, lảo đảo chạy đến trước mặt anh, "Lăng Bắc Diệp! Anh khi dễ em!" Có tác dụng của rượu, cô nói ra tất cả lời trong lòng, thở phì phò nhìn anh chằm chằm, trong lòng vẫn ê ẩm.

Cũng biết cô tức giận! Lăng Bắc Diệp nhìn người cô đầy mùi rượu, thầm nghĩ, lúc nãy tan làm, nhớ lại lời của Tiểu Lam Tử nói, ý thức được thật sự gầm thét với cô trong điện thoại, sợ cô tức giận, anh mua bó hoa tươi nhận lỗi.

Không ngờ sau khi trở lại, cô vẫn uống say.

Đem bó hoa tươi chuyển đến trước mặt cô, "Anh sai rồi, anh sai rồi...." Vội vàng nói xin lỗi, nhét hoa vào trước ngực cô, cô đúng lúc ôm lấy, "Anh...anh sai ở đâu? Nói cho em, nói rõ ràng!" Ợ hơi rượu, ngước đầu, bá đạo hỏi anh.

Người phụ nữ nhỏ này.... Lăng Bắc Diệp ôm lấy cô, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, ôm cô vào trong ngực, một tay ôm eo cô, ngón tay sờ da thịt trơn mịn trên eo nhỏ của cô, một tay giữ cằm nhỏ của cô, "Anh A Diệp không nên quát em, anh A Diệp sai rồi, em trừng phạt anh A Diệp, có được hay không?" Anh xem cô như một cô bé, trấn an nói.

Lời của anh làm cô quả nhiên rất dẽ chịu, đầu óc chóng váng, gật đầu một cái, Lăng Bắc Diệp kéo hoa tươi trong ngực cô ra, cảm thấy cản trở.

"Nhưng anh làm cho em đau lòng! Tim rất đau...." Lúc nói chuyện, mùi rượu phun ra ngoài, cô che ngực của mình, nói. Nhìn cô bóp ngực của mình, khối thịt non mềm trắng nõn càng muốn chui ra khỏi cổ áo, hầu kết Lăng Bắc Diệp rung động, con ngươi tĩnh mịch.

Một tay bắt lại bàn tay nhỏ bé của cô, "Để anh A Diệp giúp em xoa bóp!" Lấy tay nhỏ bé của cô ra, bàn tay to lớn của anh không kịp chờ đợi vỗ về, nhẹ nhàng nhào nặn, "Anh A Diệp xoa bóp một chút sẽ hết đau...." Anh cười xấu xa nói, đầu ngón tay hưởng thụ giữ ép trên khối mềm mại kia, "Ừ...." Thật thoải mái, nhất là lúc tay anh "Trong lúc vô tình" đụng phải một điểm nào đó, cảm giác tê dại ....

Nhìn cô khép hờ mắt nằm trong ngực, môi đỏ mọng khẽ mở, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, Lăng Bắc Diệp không nhịn được lại nuốt một ngụm nước bọt, nhất là hai điểm nhỏ của cô đang chống đỡ áo sơ mi màu trắng, anh còn có thể thấy đỏ hồng nhàn nhạt ....

Không nhịn được muốn đem cô giải quyết ngay tại chỗ, có thể cảm nhận được nhanh như vậy hướng về phía cô đang mặc đồng phục học sinh xin lỗi.

"Lâm Lâm, chơi trò chơi với anh A Diệp, có được hay không?" Nâng cô lên, hôn lên miệng nhỏ của cô một cái, đầu độc hỏi cô. Lục Khải Lâm mở đôi mắt mê mang ra, nhìn anh, gương mặt nghi hoặc, "Trò chơi gì?" Muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn hỏi cái gì thì hỏi cái đó, cô nhìn anh, hỏi.

Nhìn hai gò má ửng đỏ của cô, bộ dáng khéo léo, Lăng Bắc Diệp thích biết bao, không nhịn được lại hôn cô một cái, cô nhiệt tình lại khéo léo như vậy, đâu còn là cô người vẫn luôn đối xử với anh lạnh như băng mấy năm gần đây!"Chúng ta trò chơi thầy giáo và học sinh, Lâm Lâm hôm nay mặc đồng phục học sinh xinh đẹp, thì đóng vai học sinh đi! Anh A Diệp đóng vai thầy giáo! Anh A Diệp dạy em kiến thức!" Lăng Bắc Diệp hăng hái, nhìn cô, lại nói.

"Học sinh, Thầy giáo...." Cô thì thào nói nói, đầu óc mê mang sớm đã mất đi năng lực suy tính, mơ hồ gật đầu, gặp ngay thầy giáo sói xám! Lấy được sự đồng ý của cô, người nào đó vui vẻ, ôm cô đứng dậy, chạy thẳng tới thư phòng.

Anh ở trước bàn đọc sách, anh kéo một cái ghế xoay, đặt cô vào, "Ngồi xong rồi!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, anh vào trong bàn học, ngồi xuống ghế trước mặt cô. Nhìn cô dựa vào trong ghế, đang ngồi lười biếng, anh trầm giọng ra lệnh, "Bạn học Lâm Lâm, đi học, ngồi thẳng cho tôi! Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng!" Bàn tay Lăng Bắc Diệp vỗ xuống bàn, hướng về phía cô ở đối diện, ra lệnh.

Giống như một thầy giáo, dạy học sinh.

Cô say rượu ngược lại cũng nghe lời ngồi thẳng, ngẩng đầu nhìn anh ở đối diện, ưỡn ngực, hóp bụng, "Anh A Diệp...."

"Học sinh nói chuyện phải báo cáo, còn nữa, gọi thầy A Diệp!" ngón tay của người đàn ông tà ác sờ cằm, nhìn cô, ra lệnh.

"Báo cáo, thầy A Diệp...." Cô cau mày hô, cô say rượu, bị anh mê hoặc, nói cái gì cũng nghe.

"Bạn học Lâm Lâm, chuyện gì?" Nhìn cô biết điều như vậy, người nào đó vô cùng vui vẻ, nhìn cô, cười tà hỏi. Thân thể nghiêng về phía trước, nằm ở trên bàn, ý bảo cô lại gần.

Hai tay của cô đặt ở bên cạnh bàn, đôi mắt long lanh đáng thương nhìn anh, "Báo cáo, thầy A Diệp, em...em ngủ...." Nói xong, ngáp một cái, cái miệng nhỏ nhắn lúc mở lúc khép, thật đáng yêu ah.

"...." Anh đang chơi rất vui, không ngờ cô lại kêu ngủ!

Con ngươi hẹp dài nhíu lại, anh nhìn cô từ trên cao nhìn xuống, khóa chặt nơi đầy đặn trước ngực cô, ngón tay hận không thể cắm vào giữa khe vú sâu hun hút kia .

"Bạn học Lâm Lâm! Bài tập về nhà hôm nay còn chư làm, tại sao có thể ngủ? Mau leo lên trên bàn ! Nếu không thầy phải đánh PP của em rồi !" Lăng Bắc Diệp bá đạo mà ác ý nói, chỉ thấy cô gái nhỏ trước mặt ủy khuất chớp mắt. Từ trong ghế đứng lên, cố hết sức bò lên trên bàn sách cao nửa người.

Không ngờ cô như vậy nghe lời, Trong lòng Lăng Bắc Diệp mừng thầm!

Đỡ cánh tay của cô, kéo cô lên trên, cô chậm chạp leo lên bàn, anh để cho cô ngồi trước mặt anh bên cạnh bàn học. “Thầy… Nhanh lên một chút a… Buồn ngủ quá đấy…” Mơ mơ màng màng, rượu đỏ tác dụng chậm, cô buồn ngủ quá.

Lăng Bắc Diệp ngồi trong ghế dựa, nhìn cô ngồi trước mặt anh, mặc đồng phục mê người, với góc độ của anh, có thể thấy cảnh tượng dưới váy cô, không nhịn được đưa ta, dò xét đi vào…

Người phụ nữ nhỏ bị anh hành hạ đến chết đi sống lại trong thư phòng, bài tập về nhà làm mấy giờ đồng hồ, cô uống say hình như càng nhiệt tình hơn trước kia, kích tình lớn mật nghênh hợp với anh. Lăng Bắc Diệp gần như điên cuống dùng động tác biểu đạt tình yêu với cô, cũng ép cô không ngừng nói với anh. “Em yêu anh, em yêu anh…”

Anh cũng nói với cô ba chữ kia, ôm lấy cô, trầm luân vào trong sự an ủi giữa linh hồn và dục vọng.

***

“Uhm…” Trong mơ màng, lại cảm thấy có người đang hôn cô, cô buồn bực lầu bầu, cau mày. Lăng Bắc Diệp yêu chết cái dáng vẻ này của cô, tiếp tục hôn cô, trêu trọc cô, cho đến khi cô tức giận mở to mắt, trừng mắt nhìn anh.

“Rời giường… ừ…” rõ ràng là âm thanh rất bá đạo, lại bị anh chiếm lấy, biến thành tiếng ngâm, cô cau mày, anh đè lên cô, làm cô khổi sở.

Lăng Bắc Diệp cúi đầu, hôn cô, lại muốn lần nữa, chống đỡ cô, muốn động thân.

Tiếng rung “on gong” từ trên tủ đầu giường truyền đến, anh lập tức nhanh chóng đứng dậy, trùm lên áo ngủ dưới giường, nhanh chóng cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên, đi vào phòng tắm.

Nhìn động tác liên tiếp của anh, Lục Khải Lâm cau mày, ham muốn dâng lên cũng biến mất, nghĩ thầm, không phải anh lại có nhiệm vụ chứ?

Chỉ chốc lát sau, anh ra ngoài,mặc quần áo bên cạnh tủ treo quần áo.

“Anh có nhiệm vụ à?” cô ngồi dậy hướng về phía bóng lưng của anh hỏi, thân thể Lăng Bắc Diệp dừng một chút, gật đầu một cái. “Em ngủ tiếp đi! Anh phải lập tức chạy về đội cảnh sát!” Nhanh chóng mặc quần áo xong, xoay người đối diện với cô ở trên giường, cười nhạt nói.

cô ngã xuống, ngáp một cái, trầm mặc.

“Anh đi…”

cô trầm mặc.

Lăng Bắc Diệp đi tới cửa, lại quay trở về. “Thế nào?” Quả thật lại tức giận, anh không rõ chân tướng hỏi cô.

“không có việc gì, anh đi đi…”

“Lâm Lâm! Có gì thì cứ nói rõ cho anh! nói đi, tại sao lại tức giận?” Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói chậm lại, chỉ sợ lại chọc cô mất hứng.

cô quay đầu, nhìn mặt anh. “Tại sao anh lại rống lên với em?” Mặc dù lúc cô uống say tha thứ cho anh, nhưng hiện tại cô tỉnh táo, vẫn phải hỏi nguyên nhân rõ ràng.

thì ra là chuyện này. “Hôm qua trên công việc có chút vấn đề, anh rất tức giận, liền rống lên với em…”

“Lăng Bắc Diệp! Em không phải là cấp dưới của anh, em là vợ anh, về sau anh còn rống lên với em, em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh! Còn nữa, anh cũng không cần dữ với đồng nghiệp của anh như vậy!...” cô nói với anh.

“Được, cảm ơn vợ yêu đã chỉ giáo! thật không kịp rồi, anh đi đây…” Anh cười nói, lại nhìn thời gian một chút, cúi đầu hôn xuống cái miệng của cô, sau đó bước nhanh đi.

Ai không muốn đắm chìm trong sự dịu dàng của gia đình? Nhưng anh là một cảnh sát, lúc cần phải làm việc thì phải cẩn thận tỉ mỉ. Lăng Bắc Diệp không ngừng đi về phía cửa. “Anh A Diệp, chú ý an toàn!” Trước khi anh bước ra khỏi cửa, co kêu lên.

Vẫn là câu kia, chú ý an toàn! Bất luận hành động, nhiệm vụ như thế nào, anh phải chú ý an toàn.

Lăng Bắc Diệp nghe cô quan tâm, cũng không dừng chân, trực tiếp rời đi.

Sau một tuần lễ, cô hầu như không được gặp anh mấy lần, thỉnh thoảng đưa cơm tới đội cảnh sát, anh đều ở bên ngoài thi hành công vụ.

“Chị dâu, yên tâm đi, chờ anh ấy trở về, em nhất định khuyên anh ấy ăn hết đồ ăn chị đưa!” Lam Khả có nhiệm vụ trực lại đại đội cảnh sát nói với Lục Khải Lâm. “Những thức ăn này đều là món anh ấy thích ăn, Lão Đại thực có lộc ăn!” Lam Khả đem thức ăn bỏ vào trong tủ lạnh nhỏ, nói thêm.

Lời của cô làm Lục Khải Lâm cau mày, cẩn thận nhìn cô gái mặt có khí chất, nụ cười như ánh mắt trời, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ cục, trong lời của cô ấy, bộc lộ ra, giống như hết sức hiểu rõ Lăng Bắc Diệp, là cô quá nhạy cảm sao?

Lục Khải Lâm cười cười. “Làm phiền cô, Tiểu Lam, tôi còn có chuyện, đi trước, hẹn gặp lại!” Lục Khải Lâm cười nói. Lam Khả nhiệt tình tiễn cô tới cửa. “Chị dâu gặp lại!” Nụ cười nơi khóe miệng biến mất sau bóng lưng của cô, trở nên khổ sở, cô ấy lại nhẹ nàng lắc đầu.

Lục Khải Lâm vừa ra khỏi cửa chính của đội cảnh sát, liền nhìn thấy từng chiếc xe cảnh sát vào cửa, cô vội vã tránh ra, lúc ngảng đầu lền thì thấy Lăng Bắc Diệp ngồi trong xe cảnh sát, nhưng anh giống như không thấy cô, cô cau mày, nghĩ thầm, anh có thể là không nhìn thấy cô…