Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 359: Ngoại truyện phần 2 - Chương 28.2: Vô tình vô nghĩa




Vừa mới vào cửa thì thấy Lục Khải Lâm mặc dạ phục màu đen nằm ngửa trên giường lớn, một chiếc giày cao gót rơi trên mặt đất, chiếc còn lại chưa rơi hẳn vẫn mắc trên chân, lễ phục xẻ tà rất cao, có thể thấy cặp đùi mượt mà trắng nõn của cô.



Người đàn ông bước tới gần, khóe miệng nâng lên nụ cười tàn nhẫn “Ưmh...." Cô nhắm hai mắt mơ mơ màng màng, toàn thân lâng lâng đầu cũng rất nặng, nói mớ.



"Xoẹt." Một tay của người đàn ông xé rách lễ phục màu đen, trong nháy mắt lễ phục biến thành mảnh vụn, lộ ra cảnh xuân trước ngực, áo ngực trong suốt làm bầu ngực càng thêm cao ngất. Từ trước ngực truyền tới lạnh lẽo làm cô chợt mở mắt ra, lúc nhìn thấy người đàn ông đeo kính đen thì cô bị sợ đến nỗi co người lui lại phía sau “Anh, anh là ai, tránh ra…" Cô không ngừng lui về phía sau, anh ta ép tới gần, Lục Khải Lâm đưa tay muốn kéo kính trên mặt anh ta, cổ tay bị người đàn ông bắt



được, một tay người đàn ông kéo mảnh vụn quần áo trên người cô, hướng ánh mắt mơ hồ của cô đi.



"Không cần, buông tôi ra! Anh là ai?! Cút ngay!" Cô giùng giằng thét chói tai, hai tay cô bị giữ chặt, người đàn ông linh hoạt che mắt cô lại, tối tăm làm cô không nhìn thấy gì hết!



"Buông tôi ra, anh muốn làm gì?! Cứu mạng, cứu mạng…" Lục Khải Lâm lên tiếng thét chói tai, chỉ cảm thấy hay tay bị một bàn tay giữ chặt, sau đó trên cổ tay bị trói lên nhúc nhích được, sợi tổng hợp có chút thô ráp, làm đau da của cô.



"Đương nhiên là làm việc cô thích làm!" Người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp vén váy của cô lên, tách hai chân của cô ra, động tác nhanh chóng nhưng mãnh liệt, va chạm cực mạnh! Chính là muốn cưỡng bức người phụ nữ vô tình vô nghĩa phía dưới!



"Không cần, buông tôi ra, cứu mạng… anh A Diệp cứu em" Lý trí cuối cùng trong men say đang chống cự lại, cô kêu khóc, một tiếng anh A Diệp khiến thân thể người đàn ông dừng một chút “Cô còn nhớ rõ chồng cô? Lúc anh anh em em cùng người đàn ông khác sao không nhớ ra?" Giọng nói thô kệch của người đàn ông vang lên, từng câu từng chữ mang theo giễu cợt, bàn tay ở trước ngực cô hung hăng chà xát nhào nặn, đụng chạm thô lỗ này làm toàn thân cô run rẩy, như bị điện giựt....



"Anh...anh là ai ? Buông tôi ra!" Lời nói người đàn ông làm cô kinh hãi, đá hai chân giãy giụa, vậy mà chân của cô cũng bị anh ta giữ chặt, sau đó cảm giác một bàn tay mang theo dòng điện di chuyển trên người cô, cảm giác kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, làm cô dần dần khó kìm lòng nổi kêu lên thành tiếng....





"Quả nhiên là người phụ nữ đê tiện!" Người đàn ông lạnh lùng nói, lấy kính đen xuống há mồm cắn da thịt của cô, giống như là một con sư tử điên cuồng, hận không thể cắn người phụ nữ dưới thân thành từng mảnh! Nhưng lúc nhìn thấy giọt nước mắt vương ở khóe mắt của cô thì trái tim vẫn đau đớn, trong đầu hiện lên từng màn cô trò chuyện vui vẻ cùng với người đàn ông khác, nỗi đau này bị anh kiềm chế lại, cởi dây lưng ra nâng chân của cô lên, động thân một cái....



Động tác của người đàn ông quá nhanh quá mạnh, làm cô hoàn toàn ứng phó không kịp, toàn thân cô căng thẳng, loại cảm giác hủy diệt này làm cô sửng sốt tại chỗ.



Cảm giác đau đớn nhức nhối do bị xâm nhập cũng đại biểu cơ thể của cô đã bị người đàn ông khác đoạt lấy "Không, đi ra… đau, anh A Diệp…" Không phải anh! Lục Khải Lâm, không phải anh!



Động tác của người đàn ông vì tiếng kêu của cô mà chậm lại, dằn lại kích thích hôn cô, gần như hôn mỗi tấc da thịt trên người cô nhưng không hôn môi cô, cho đến cô lần nữa khuất phục dưới nụ hôn của anh, trở nên mềm mại trở nên ướt át, anh mới bắt đầu động tác động thân.



Trong miệng nói lời thô lỗ giễu cợt, không ngừng tăng nhanh động tác, làm cho cô khóc lóc cầu xin tha thứ. Anh không có ý bỏ qua cho cô, động tác thô lỗ mà dã man giống như là muốn không đủ, biến đổi các loại tư thế cho đến khi cô ngất xỉu.



Nhìn cả người cô đầy vết đỏ bị anh hành hạ chật vật không chịu nổi, con mắt anh sắc bén tĩnh mịch. Không nhịn được tiến lên, cúi người nhìn giọt nước mắt còn chưa khô trên mặt cô, làm trái tim anh co quắp “Tại sao em có thể đối xử với anh như vậy?" Anh lầm bầm mở miệng, khàn khàn nói.



Cô vô tình vô tâm với anh như vậy, anh trừng phạt cô một chút cũng không quá đáng chứ?



Lăng Bắc Diệp âm thầm nghĩ, thu lại cảm giác áy náy với cô! Còn dư lại chỉ là không cam lòng. Từng cho rằng anh có đủ phân lượng trong lòng cô, mấy tháng khi anh sống không bằng chết, anh còn lo lắng cô sẽ vì anh mà thương tâm muốn chết.




Thì ra là cô sống rất tốt, luôn luôn rất tốt! Tối nay còn cùng những người đàn ông kia....Là định muốn tái giá sao?



Người phụ nữ thực tế lại ích kỷ này!



Trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, anh lấy một hộp thuốc ngừa thai trong ngăn kéo ra, hạ quyết tâm nhét vào trong miệng của cô, nhìn cổ họng cô giật giật, anh mới buông cô xuống, nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm rửa, chỉ chốc lát sau khi ra ngoài đã đổi một bộ quần áo khác.



"Khải Lâm, Khải Lâm…"



Tiếng gõ cửa vang lên làm anh cau mày, nghe âm thanh của Chu Tú Lan, anh nhếch môi kéo chăn đắp lên người cô, ngay sau đó đeo kính lên vào phòng tắm, chỉ chốc lát sau cơ thể anh chui ra từ của sổ phòng tắm....




Khi Chu Tú Lan chứng kiến con gái bị người ta chà đạp thì trái tim chấn động, bà sợ hãi vội vàng đóng cửa lại “Khải Lâm!" Cô ngủ say căn bản không tỉnh lại. Chu Tú Lan mất bình tĩnh không biết nên làm thế nào, cuối cùng gọi điện thoại cho con trai Lục Khải Chính.



Nào dám báo cảnh sát, loại chuyện xấu này mà truyền ra ngoài thì thật đúng là mất mặt! Trong lòng Chu Tú Lan xuất hiện cảm giác áy náy trước nay chưa từng có, cảm thấy lần này thật sự là mình làm hại con gái! Lục Khải Chính chạy tới, tìm được một người đàn ông béo phị ở trong phòng chứa đồ, người đàn ông bị anh đánh không ít, sau khi bị anh đánh cho sưng mặt sưng mũi thì nói thẳng, ông ta bị một người đàn ông đeo kính đen mặc áo khoác đen tập kích.



Lục Khải Chính đưa Lục Khải Lâm và Chu Tú Lan đưa về nhà họ Lục, qua một lúc lâu cô mới tỉnh lại, trong đầu mơ hồ hiện lên chuyện vừa mới phát sinh....




"Không." Cô ôm đầu khó có thể tin nổi nói, Lục Khải Chính đi vào “Anh! Em làm sao vậy?! Lúc nãy em làm sao vậy?!" Lừa mình dối người hỏi, trái tim bị đâm vào đau nhói.



"Lâm Lâm! Bình tĩnh một chút!" Lục Khải Chính tiến lên, khuyên nhủ cô.



"Không, em…" Tỉnh táo, tỉnh táo thế nào?! Cô nói xong, nhếch nhác lao xuống giường chạy vào phòng tắm. Lục Khải Chính đi vào theo cô, chỉ thấy cô cầm vòi hoa sen, trực tiếp xả vào mình!



"Lục Khải Lâm! Em bình tĩnh một chút!" Lục Khải Chính kéo cô rống to.



"Anh! Em bị người ta cường bạo em...em, dơ bẩn…" Cô phát điên mà rống lên, giờ phút này rất muốn chết!



"Anh giúp em bắt người kia, đừng nghĩ quẩn." Lục Khải Chính trầm giọng nói, Lục Khải Lâm không ngừng rơi lệ, trong đầu hiện lên gương mặt của Lăng Bắc Diệp, thật sự muốn chết đi....



Chu Tú Lan xấu hổ đi vào, Lục Khải Lâm nhìn bà, điên cuồng xông lên phía trước “Đều là bà! Đều là tại bà làm hại! Tôi hận bà! Hận bà! Bà không phải là mẹ tôi! Bà không xứng! Cho tới bây giờ bà chưa từng yêu thương chúng tôi, chúng tôi chỉ là công cụ lợi dụng của bà! Tôi hận bà! Hận bà! Bà không xứng làm một người mẹ! Tôi hận bà!" Lục Khải Lâm thật sự là điên rồi, lớn tiếng gào thét, gào xong lại ngồi chồm hỗm trên mặt đất.