Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 364




Con cá chép tươi sống vẫn còn bị treo ngược trên không trung quên cả gỡ ra, anh sững sờ nhìn người đối diện bên hồ, áo khoác ngoài màu đen khiến cho thân hình cô càng mảnh khảnh hơn, làn da càng thêm trắng nõn, tóc buộc lại gọn gang ở sau gáy, trên tay còn xách theo valy hành lý nhìn về phía anh.

Ngồi đàn ông đang ngồi ở bờ hồ toàn thân đen xì từ trên xuống dưới kính đen, quần áo cũng màu đen, trong tay còn đang cầm cần câu, cảm giác được anh cũng đang nhìn lại mình. Nhìn dáng vẻ hoàn toàn bình thản, cũng thấy thoáng yên lòng, nội tâm cũng trở nên kích động, hận không thể chạy nhanh lên phía trước cây cầu gỗ chạy đến bên cạnh anh.

Đồng thời cũng cảm thấy hơi luống cuống, không biết lát nữa phải đối mặt với anh ra sao.

Nhưng vào lúc này lại thấy anh nhanh tay thu cần câu, gỡ cá ra cho vào cái thùng nhựa, rồi cầm lên, quay lưng rời khỏi chỗ đó. Sau đó liền bước về phía biệt thự.

Nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng Lục Khải Lâm cảm thấy thật mất mát, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, xách hành lý chạy như bay về phía cây cầu gỗ cong cong. Khi cô vừa xuống cầu liền thấy cổng biệt thự đang bị đóng lại “Anh A Diệp" Anh làm vậy là có ý gì? !

Lục Khải Lâm gọi to, để valy xuống, cố gắng chạy đến cổng chính của biệt thự, trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ màu trắng chất khép lại thật chặt, lập tức sững sờ không biết phải làm sao.

Tại sao anh lại đóng cửa không cho cô vào? Không muốn cô tới tìm anh sao? Cảnh tượng như vậy trước giờ cô vẫn chưa từng nghĩ qua, cứ tưởng rằng anh sẽ cảm động, sẽ giống như trong phim điện ảnh vậy không kịp chờ mà chạy như bay đến ôm cô vào lòng. Vậy mà....

Nhìn cánh cửa lớn đóng chặt kia rất muốn đánh trống lui binh.

Lục Khải Lâm nhất định là anh thấy tự ti nên không muốn biểu hiện mềm yếu ở trước mặt của mày vì thế mới làm như vậy. Thầm an ủi bản thân, rồi quay đầu lại xách valy lên, rồi lại đi tới cửa bước lên hai bậc thềm, để xuống hành lý xuống, nhìn cánh cửa vẫn đang đóng im ỉm, đưa tay lên làm loa nói: "Lăng Bắc Diệp, anh biết rõ là anh đang ở bên trong, tại sao lại không cho em vào? Sợ em nhìn thấy bộ dạng chán nản kia của anh sao?" Miệng cô hướng về phía cánh cửa lớn tiếng nói, cũng khẳng định anh đang trốn ở phía sau nghe lén.

Hai tay của Lăng Bắc Diệp nắm chặt lại thành quyền, đưa lưng về phía cánh cửa. Nghe những lời này của cô trái tim co rút từng cơn, tại sao cô lại muốn tới đây chứ? Muốn nhìn

vẻ tiều tụy sa sút này của anh sao? ! Trái tim anh lập tức run lên, không muốn để cho cô nhìn thấy mình như vậy!

"Anh A Diệp, anh mở cửa đi được không? Để cho em ở cùng với anh, chăm sóc anh một lần...." Cô lấy hết dũng khí nói ra lời twnj đáy lòng, mặc kệ cuối cùng có ở cùng nhau hay không, nhưng tối thiểu, cũng phải dũng cảm một lần, về sau sẽ không thấy tiếc nuối hay hối hận.

"Cút!" Lăng Bắc diệp lạnh lùng gầm nhẹ. Ngay sau đó liền sải bước đi lên lầu hai. Anh sợ phải nghe cô nói sợ mình sẽ mềm lòng, sẽ mở cửa cho cô đi vào. Lăng Bắc Diệp mày còn có tư cách gì mà ở bên cạnh cô ấy chứ? !

Chính bản thân anh cũng không thể nào chấp nhận nổi con nghiện là mình chứ huống chi… Con đường trước mặt lại càng mờ mịt hơn.

Ngồi ở cửa sổ sát đất bên trên lầu hai, anh không ngừng hút thuốc, lầu dưới vẫn vang lên tiếng gõ cửa không ngừng....

Đi đi thôi! Không phải không có anh cô vẫn có thể sống tốt hay sao, còn tới đây làm gì? Thương hại anh hay đồng tình với anh? Anh không cần! Nam tử hán đại trượng phu cần phải có kiêu ngạo và tôn nghiêm của chính mình nên anh không thể tiếp nhận cô được. Mặc dù từ sâu trong nội tâm, anh luôn khát vọng sự quan tâm của cô đến nhường nào.

Mâu thuẫn như thế khiến con tim của anh luôn dằn vặt.

Lục Khải Kâm càng không ngừng vỗ lên cánh cửa, không ngừng gọi tên anh, đến lúc đuối sức giọng thì khàn cả đi, còn tay thì sưng vù lên nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì. Lòng đầy chua xót trượt dọc theo vách tường ngồi xổm xuống, lúc này chỉ có kiên trì cùng với sự chân thành mới làm anh cảm động thôi.

Tiếng gõ cửa đã biến mất nhưng sao trong lòng anh lại cảm thấy thật mất mát, cứ tưởng rằng cô đã đi thật rồi. Lại thở dài, nhưng đi rồi cũng tốt, có như vậy thì chí ít ra ở trước mặt của cô, anh vẫn còn có thể là một Lăng Bắc Diệp cao lớn khí phách. Ngồi ở đó một lúc lâu, hút hết một bao thuốc lá , khi ánh chiều tà dần dần héo hắt thì anh mới đi xuống lầu.

Xách theo cái thùng đang muốn đi vào trong bếp, ai ngờ lúc này cánh cửa lại bị gõ vang: "Anh A Diệp mở cửa đi!” Nghỉ ngơi một lát đã hồi phục hơn một chút, cô lại tiếp tục la lớn, càng không ngừng gõ cửa. Lăng Bắc Diệp nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, tâm lại mạnh mẽ co rút đau đớn hơn.

Sao cô vẫn ở đây? !

Trong lòng ảo não thầm hỏi, nhìn sắc trời ở bên ngoài ngày càng tối, đã trễ như thế này rồi coi như có đuổi cô đi thì cũng không cách nào rời khỏi đây được.

Nhưng anh không thể mềm lòng, không thể cho cô có bất cứ hy vọng nào được!

"Lục Khải Lâm! Cô cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cô!” Anh quay ra cửa rống to, ngay sau đó cương quyết đi vào bếp nấu cơm. Cánh tay sưng đỏ của Lục Khải Lâm bỗng nhiên cứng đờ, lời này của anh quả thật rất đả thương người khác.

Không thèm gõ cửa nữa, cô đứng tựa lưng vào cánh cửa, đã trễ như thế này cô còn có thể đi được đâu chứ?

Cái lạnh dần dần xâm chiếm toàn thân, theo bản năng cô liền ôm người lại thật chặt, lại cảm thấy rất đói, đói khổ lạnh lẽo cùng nhau kéo đến nhưng cô chỉ có thể ôm chặt lấy bản thân co rút đứng ở cửa. Trong phòng bếp Lăng Bắc Diệp cũng đang vội vàng nấu cơm, cá chép kho tàu, ớt xanh xào trứng, canh trứng rong biển.

Chỉ đủ cho một người ăn, còn cố ý không muốn mở cửa cho cô nữa, sau khi chuẩn bị xong tất cả, tựa như nhớ tới cái gì liền gọi điện thoại cho Lục Khải Chính.

"Anh mau đến đón cô ấy đi! Em thật sự không muốn gặp cô ấy!” Anh cất giọng nói đầy nguội lạnh.

"Lăng Bắc Diệp, cậu đừng có cố chấp thêm nữa? Tôi sẽ không đi đón đâu!” Lục Khải Chính châm chọc nói xong liền cúp điện thoại. Ảo não liếc nhìn điện thoại di động, trong lòng đầy ngổn ngang, đi vào bếp dọn thức ăn lên.

Chỉ chốc lát sau những món ăn gia đình quen thuộc đã được dọn lên trên bàn ăn, Lăng Bắc Diệp ngồi xuống ghế vừa uống rượu trắng vừa ăn cơm. Nhưng thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn ra cánh cửa kia, không thấy có động tĩnh. Chẳng lẽ đã rời đi? Trễ như thế này một người phụ nữ....

Trong lòng cả kinh, lúc này cánh cửa lại bị gõ vang.

Trong lòng xuất hiện cảm giác khó diễn tả bằng lời, nhưng cũng biết cô sẽ không đi đường một mình vào ban đêm, trong lòng cũng thấy an tâm không ít.

"Anh A Diệp....Em lạnh.... Đói....” Tiếng nói đáng thương lại vang lên, tim của anh bị buộc chặt lại, đầu đũa vẫn gắp thức ăn vẫn chưa đưa vào trong miệng, sững sờ ngồi đó nghĩ tới việc cô vừa lạnh vừa đói, vô cùng đau lòng!

Lục Khải Lâm vừa lạnh vừa đói, co rúc ở cửa không ngừng nuốt nước bọt, cô chưa từng bị ai đối xử như vậy, càng thêm buồn bực, mà trời lại mưa nữa chứ.

Nhìn mưa đang rơi bên ngoài cửa sổ, Lăng Bắc Diệp cau mày lại, không nhịn được muốn đi mở cửa cho cô vào. Nhưng lại cảm thấy chỉ có cứng rắn, mới có thể để cho cô chết tâm mà rời đi. Nghĩ thế nên anh không ra mở cửa nữa, tiếp tục ngồi ăn cơm, nhưng mùi vị thế nào đều không cảm nhận được.

Cô biết là anh ở bên trong, đèn ở lầu một cũng đã bật sáng choang. Nên đi tới bên cửa sổ nhìn vào bên trong, liền thấy anh đang ngồi ở trên bàn ăn cơm: "Bồm bộp"

"Anh A Diệp! Cho em vào đi!” Không để ý đến thể diện và tự ái, cô vỗ vỗ vào cửa sổ, vừa gọi anh vừa nói, cánh tay nhỏ bé vỗ lên gờ cửa sổ bằng sắt, đau đớn khó nhịn. Lăng Bắc Diệp liền quay đầu lại, thấy cô đang ngả người lên trên cửa sổ, trong lòng liền hoảng hốt.

Liền để đũa xuống, đứng dậy đi tới cửa sổ,mở cửa ra, cách khung cửa sổ bằng sắt màu trắng, bốn mắt chạm vào nhau.

Vết sẹo trên mặt anh làm cô kinh sợ:"Anh A Diệp.... anh, cho em vào đi mà!” Cô đáng thương nhìn vào khuôn mặt thâm trầm của anh, nói như van xin.

"Lục Khải Lâm!Cô cút ngay cho khuất mắt tôi! Nhìn thấy cô tôi cảm thấy thật buồn nôn!” Anh lạnh lùng nói với cô xong liền khép ngay cửa sổ lại , ngay cả rèm cửa sổ cũng bị kéo xuống. Trong đầu của Lục Khải Lâm không ngừng hiện lên vẻ mặt chán ghét của anh, trái tim chợt co quắp run rẩy. Cô cảm giác được anh thật sự rất chán ghét mình.

Nếu không khi nghe cô nói vừa lạnh vừa đói lại có thể nhẫn tâm như vậy?

"Anh không cho em vào, em vẫn đứng đợi ở đây! Em sẽ đứng ở trong mưa chờ anh!” Cô rống to lên, sau đó lại chạy đến hành lang, đứng trước cửa biệt thự dưới màn mưa dày đặc. Mưa nặng hạt nên cả người của cô rất nhanh đã ướt đẫm, nếu như khổ nhục kế này thật sự không có tác dụng gì cũng coi như hy vọng cuối cùng đã bị dập tắt mà rời khỏi đây.

Lăng Bắc Diệp nghe cô nói vậy trái tim liền run rẩy nhưng lại không tin cô sẽ ngu ngốc như vậy, cô là người có tự ái cao làm sao sẽ ngược đãi bản thân như vậy chứ? Anh liền đi lên lầu, cố ý không thèm nghĩ tới cô nữa, bước vào phòng tắm tắm rửa.

Anh ở trên lầu tắm nước nóng còn cô thì đang dầm mình dưới làn mưa cuối mùa thu, lạnh đến thấu xương.

Lục Khải Lâm cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa rồi, hai hàm răng va vào nhau lập cập, người càng lạnh lẽo cứng ngắc, cuối cùng không chịu nổi nữa liền ngã xuống. Anh thật hung ác, quyết tâm không cần cô nữa sao? Nghĩ như vậy cô khóc nấc lên.

Lăng Bắc Diệp từ phòng tắm ra ngoài, kìm lòng không được đi về phía cửa sổ, khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô đang nằm trên đất, lòng lập tức trầm xuống, không kìm được nữa mà lao ra khỏi phòng chạy như bay xuống lầu....

Người phụ nữ đáng chết!

Đau lòng khó chịu nhưng vẫn không nỡ bỏ mặc cô, mở cổng ra trên người vẫn mặc áo ngủ xông ra ngoài “Lâm Lâm” Khi chứng kiến cô đang nằm dưới mưa liền lẩm bẩm gọi. Lục Khải Lâm sớm bị lạnh cóng đến mất đi tri giác, vô hồn nằm ở đó, đột nhiên lại bị người khác bế lên.

Vừa vào bên trong, ánh đèn làm cô cảm thấy quá chói mắt, điều này cũng nhắc nhở cô rằng mình đã được anh bế vào trong nhà, tên khốn này vẫn không nỡ bỏ cô lại!

Quyệt miệng, khóc lên thành tiếng: "Anh A Diệp....” Rồi ôm cổ của anh nghẹn ngào gọi tên anh.

"Lục Khải Lâm! Làm sao cô lại không có tự trọng như vậy ? ! Cô như vậy thật không xứng làm… ưmh” Lời còn chưa nói hết, môi mỏng đã bị cô chặn lại, lời của anh lập tức biến thành nức nở nghẹn ngào, đôi môi lạnh lẽo phủ lên trên môi anh trằn trọc khiến anh cảm thấy thật lo lắng.

Trong phòng khách, dưới ánh đèn sáng choang hai con người toàn thân ướt đẫm ôm lấy nhau, người phụ nữ ôm lấy cổ người đàn ông không ngừng hôn. Nước ở trên người không ngừng nhỏ xuống sàn nhà, tung tóe đọng lại thành vũng.

Rốt cuộc cũng được ôm anh, nhịp tim của Lục Khải Lâm dần dần mất khống chế, tri giác cũng được khôi phục chỉ muốn dùng sức ôm anh thật chặt, hung hăng mà hôn, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, vừa chua xót vừa đau lòng. Suýt chút nữa anh đã không nhịn được mà hôn lại cô, nhưng vẫn cố gắng hết sức kìm chế.

Để cho cô tùy ý hôn mình, không thèm đáp lại cho đến khi cô buông anh ra.

"Đủ chưa?" Lạnh lùng hỏi một câu, vẫn không chịu nhận tình cảm của cô.

"Anh vẫn không thể bỏ được em, có đúng hay không?” Khuôn mặt của co vẫn còn ướt đẫm, nước mắt và nước mưa trộn lẫn vào nhau, tóc mái ướt nhẹp bết vào trên trán, cô ngước đầu nhìn anh, khàn giọng run rẩy hỏi, hàm răng bởi vì lạnh run mà phát ra tiếng "Lạch cạch” cặp kia môi mỏng vì lạnh mà chuyển sang màu đỏ tía.

Câu hỏi này của cô hiển nhiên là đâm đúng vào trọng điểm, anh vẫn còn luyến tiếc không nỡ bỏ cô, cũng không trơ mắt nhìn cô ở bên ngoài dầm mưa, chịu đói khổ lạnh lẽo! Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô vào giờ phút này trong lòng càng đau đớn hơn. Người con gái này luôn có bản lĩnh khiến cho anh nóng ruột nóng gan, mê mẩn tâm hồn !