Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 386: Ngoại truyện phần 4 - Chương 11: Rơi vào cạm bẫy và phản công lại




Nghe thấy điện thoại di động của anh rung lên, trong lòng Quách Mạn có chút hoảng hốt, trong đầu liền nghĩ tới là điện thoại gọi anh về doanh trại. Chỉ thấy động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn thoáng một cái đã xuống giường, thậm chí còn mặc áo ngủ, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.



Nhìn thấy phản ứng của anh như vậy, giống như một lính đặc công, trong lòng Quách Mạn càng lo sợ hơn.



Mấy tháng nay, cô vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, chồng cô bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng làm nhiệm vụ, nhưng hiện tại mới là ngày thứ hai sau khi cưới, cô cũng không ngờ anh cũng vội vàng như vậy.



Cô nhìn trần nhà, thấp thỏm mà ngẩn người. Lăng Bắc Triệt từ bên ngoài đi vào, gương mặt không tự nhiên, anh đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống: “Anh có nhiệm vụ sao? Phải đi bây giờ sao?” Cô nằm trên giường nhìn anh, hỏi.



Bàn tay Lăng Bắc Triệt đan vào trong tóc cô, khóe miệng mang theo nụ cười: “Có phải trong lòng em không nỡ?” Anh nhìn cô, dịu dàng hỏi. Nếu như đổi lại là anh, anh cũng sẽ không nỡ. Đối với Quách Mạn, anh thấy áy náy, càng yêu nhiều càng áy náy nhiều.



Vấn đề anh hỏi làm cho cổ họng cô nghẹn cứng lại: “Không có, để em dậy nấu cơm cho anh.” Cô vội vàng nói, rồi làm bộ dạng như không có gì, nhưng trong lòng lại rất để ý. Mới kết hôn ngày thứ hai mà chồng đã phải về doanh trại………..



“Anh không đi hôm nay.” Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, lật người nằm lên giường, ôm cô vào ngực.



Vừa nghe thấy anh nói không đi, tâm trạng cô chợt vui vẻ lên: “Có thật không? Rõ ràng là có chuyện, tại sao anh lại không trở về? Như vậy là không được.” Cô nằm tiến sát vào lồng ngực anh, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, vội vàng hỏi.



Lăng Bắc Triệt cười cười: “Nếu quả thật có việc gấp, em cho rằng anh còn ở lại sao?” Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói, rõ ràng anh nhìn thấy trên mặt cô thoáng qua một tia buồn bã.



“Anh nói sai rồi sao? Mặc kệ em thích nghe hay không thì đây cũng là nguyên tắc.” Lăng Bắc Triệt lại nói. Quách Mạn liếc anh một cái: “Em không có dễ giận như vậy đâu. Lăng Bắc Triệt, nếu em gả cho anh, thì cũng không phải là do nhất thời hồ đồ, mà là đã suy nghĩ kỹ càng. Em muốn chúng ta có thể vượt qua mọi khó khăn.” Cô kiên định nói.



Có lẽ, khi yêu một người, liền cam tâm tình nguyện muốn vì đối phương mà cho đi, cô bây giờ chính là như vậy.



Lăng Bắc Triệt cảm động nhìn cô, không ngờ cô lại hiểu chuyện như vậy.



Anh không nhịn được cúi đầu hôn cô, cô cũng kích động mà đáp trả lại anh, hai người hôn qua hôn lại thì thở hồng hộc: “Không cần……Đau……..” Cô cảm nhận được bàn tay của anh liền vội vã nói.



“Anh xem một chút.” Anh nói xong, liền lăn tới cuối giường.



“Không cần.” Cô xấu hổ nói, khi ngẩng đầu lên thì chỉ thấy Lăng Bắc Triệt đang dửng dưng nhìn nơi đó của cô, mặt cô không khỏi nóng nóng hồng hồng, kéo chăn che lên. Chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy giữa hai chân truyền đến cảm giác mát rượi xua tan đi cảm giác đau rát kia.



Một chút ngọt ngào dâng lên trong lòng.



Ngày lại mặt cũng chính là mùng bốn, ngày Lăng Bắc Triệt phải đi, Quách Mạn không khỏi chua xót.



Khi Lăng Bắc Triệt từ trong phòng tắm đi ra thì đang thấy Quách Mạn đang giúp anh chuẩn bị hành lý, anh vội vàng tiến lên, ôm chặt lấy cô từ đằng sau: “Không cần chuẩn bị, ngày mai anh không cần phải mang cái gì đi cả, ở bộ đội cũng chỉ cần ít đồ bình thường thôi.”





“Thật vậy sao, vậy để em bỏ ra.” Cô có chút hốt hoảng nói, vội vàng đem quần áo trong túi hành lý lấy ra, Lăng Bắc Triệt nhận ra sự khác lạ của cô, liền cảm thấy căng thẳng trong lòng: “Quách Mạn! Em làm sao vậy?” Một tay kéo cô quay lại, tóc cô để xõa phủ kín khuôn mặt, lúc này anh không thể nhìn thấy được nét mặt của cô. Lăng Bắc Triệt đem tay vén tóc qua một bên thì liền thấy vành mắt đang hồng hồng, còn có gò má đang nhuộm nước mắt trong suốt của cô.



Trong lòng Lăng Bắc Triệt không khỏi co rút: “Em khóc cái gì?” Anh có chút luống cuống, đau lòng, cũng không biết nên làm gì với cô lúc này.



“Không có gì, em không sao.” Trong lòng tràn ngập không muốn, còn có xen lẫn cảm giác uất ức nhưng cô vẫn phải khống chế tâm tình của mình lại cho dù nó không được thành thục cho lắm. Nếu như đã lựa chọn gả cho anh, cô nên ủng hộ sự nghiệp của anh.



Cô càng nói không có gì thì trong lòng lại càng khó chịu. Lăng Bắc Triệt nhìn cô bằng mắt thương cô bằng trái tim, anh giang cánh tay ôm chặt lấy hông cô, một cánh tay còn lại chạm vào gương mặt cô: “Tiểu Mạn, ai bảo em ngốc như vậy, gả ai không gả lại gả cho một tên bộ đội đặc công.” Lăng Bắc Triệt hài hước nói nhưng cũng là đang tự giễu.



“Anh mới ngốc. Đi bộ đội gì không đi lại làm bộ đội đặc công.” Quách Mạn cười rồi khóc to lên, giọng nói cũng mang theo vẻ làm nũng, trên mặt thì đầy nước mắt: “Mẹ nói, mọi người vốn tính toán cho anh học kinh doanh, bởi vì anh đua đòi theo người khác nên mới bị bắt đi làm bộ đội, nhưng ai ngờ, anh lại chọn làm bộ đội đặc công.”



Lăng Bắc Triệt nghe lời nói của cô….., hả hê nở nụ cười, anh cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Mọi người không có nói cho em biết là anh cố tình đua đòi theo người khác để cho bọn họ đưa anh đi làm bộ đội à?” Lăng Bắc Triệt cười đểu rồi nói, anh ngồi xuống giường, ôm cô vào trong ngực.




Quách Mạn kinh ngạc nhìn anh, trong đầu hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô bị ngã, anh tốt bụng đỡ cô dậy, khi đó cô cảm thấy anh thật tốt, ai biết được sau này, càng ngày càng trở nên nghịch ngợm, còn là tấm gương xấu trong mắt các bạn học sinh khác.



Thì ra là anh cố ý.



“Mạn Mạn, làm bộ đội là ước mơ từ nhỏ đến lớn của anh, trở thành một quân nhân, một bộ đội đặc công lại càng là niềm khát khao của anh. Đây là vinh dự cũng như tín ngưỡng của anh. Em hiểu chưa?” Lăng Bắc Triệt khi nói những lời này thì trên gương mặt tuấn tú cũng hiện lên cảm giác vô cùng tự hào.



Thì ra, anh cũng không phải là một nam sinh xấu, chỉ là lúc nhỏ anh đã có lý tưởng cùng khát vọng. Nhìn Lăng Bắc Triệt như vậy trong lòng Quách Mạn càng thêm rung động, cô nhìn vào mắt anh sau đó gật đầu một cái.



“Lúc này anh đang ôm vợ yêu vào lòng thì có rất nhiều anh em của anh đang xông pha nơi tiền tuyến, mạo hiểm mạng sống, có thể hy sinh bất cứ lúc nào để chiến đấu cùng kẻ thù. Bọn họ so với anh vất vả hơn nhiều, bọn họ một năm chỉ được nghỉ phép hai lần, mà trước khi xin nghỉ cũng phải làm báo cáo trước một tuần.” Lăng Bắc Triệt cúi đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ.



“Em hiểu ý của anh. Dù sao em cũng là bị anh lừa.” Cô cố làm ra vẻ không quan tâm cười cười nói, cũng không muốn để cho anh có cái gì áy náy với cô.



“Ai bảo em ngốc. Toàn tâm toàn ý muốn gả cho anh.” Lăng Bắc Triệt hả hê nói, thì nhìn thấy mặt mũi của cô đột nhiên xanh mét: “Lăng Bắc Triệt! Anh nói giống như em ép buộc anh, có phải không? Khốn kiếp mà.” Cô quát lên, nặng nề đấm xuống lồng ngực anh.



“A.” Anh làm bộ như rất đau, ôm ngực, hít thở cũng khó khăn. Quách Mạn mới không sập bẫy của anh, nhánh chóng chạy thoát khỏi lồng ngực anh, đem túi hành lý bỏ lại trong ngăng kéo, sau đó chui vào trong chăn.



Lăng Bắc Triệt còn chưa có buông tha cho cô: “Đương nhiên chính là em dựa dẫm vào anh, làm ra bộ dạng một cô gái nhỏ đáng thương, thầm mến một anh chàng đẹp trai, rồi ngượng ngùng không dám thổ lộ, mỗi ngày đều nhìn anh chàng đẹp trai kia được những cô gái khác vây quanh.”



Lăng Bắc Triệt cũng chưa chịu ngừng, tiếp tục chọc ghẹo cô: “Mỗi lần cô gái nhỏ đau lòng lại không dám nói cho người khác biết, liền thổ lộ vào nhật ký, rốt cuộc cũng có một ngày, cô ấy lấy hết dũng khí, ở ngay trước toàn trường, thổ lộ cùng anh chàng đẹp trai kia.”



“Đừng nói nữa! Khốn kiếp! Lăng Bắc Triệt! Em đập chết anh.” Quách Mạn tức giận bật dậy, dùng hay tay bóp cổ anh, nhưng lại không có dùng lực, mà Lăng Bắc Triệt vẫn tiếp tục nói: “Khụ khụ, nhưng cô gái nhỏ kia cũng không biết , anh chàng đẹp trai kia đã rung động với cô, không muốn cự tuyệt nhưng mà, anh ta lại cự tuyệt cô ngay trước mặt toàn trường là bởi vì.”




Bàn tay trên cổ anh dần buông ta, cô ở phía sau lưng anh dần dần hồi tưởng lại hình ảnh ngày đó.



Lăng Bắc Triệt nắm lấy tay cô, nói: “Bởi vì anh chàng đẹp trai kia không biết cách nào để yêu thương cô gái nhỏ đó, bởi vì anh ta muốn đi bộ đội, cho nện anh ta mới ở trước mặt nhiều người như vậy mà từ chối cô gái nhỏ đó, anh ta muốn cô quên anh đi, tập trung vào học tập.”



Trên cổ anh dính vài giọt nước ấm áp, ẩm ướt, cô ở sau lưng anh đang khóc.



“Những năm này, anh chàng đẹp trai kia vẫn chưa từng quên Tiểu Man, cho nên anh ta mới cố ý sắp xếp để được xem mắt cô ấy.” Lăng Bắc Triệt cười nói, tuy không xác định chính xác đây có phải là tình yêu hay không, nhưng trong lòng anh, Quách Mạn là người vô cùng đặc biệt, bây giờ cô đã trở thành người bầu bạn bên anh cả đời, là người thân cận nhất.



“Không được nói nữa.” Cô khàn khàn nói, nước mắt rơi càng nhiều, cũng mơ hồ hiểu được ý tứ của anh, Lăng Bắc Triệt xoay người lại, kéo cô ngã vào lòng anh: “Tiểu Mạn, đã rơi vào trong bẫy thì em đừng có tìm cách chạy loạn, hãy ngoan ngoãn ở lại đó đi.” Anh vừa giúp cô lau nước mắt, vừa cười đểu nói, trong mắt cũng tràn đầy sự dịu dàng.



Anh nói giống như cô đã bị anh bắt lấy rồi ăn sạch sẽ. Quách Mạn tức giận nhìn anh chằm chằm: “Là anh bị rơi vào bẫy của em. Thợ săn mới chính là em.” Cô ngược lại cũng hả hê, nghịch ngợm nói.



Lăng Bắc Triệt nghe thấy câu này còn tưởng thật, vốn anh là sói xám lớn mà bị cô đảo ngược lại thành chú thỏ nhỏ bị cô bỏ vào túi rồi hả?



“Tự mãn.” Anh nói xong liền trực tiếp đè cô xuống rồi nói: "Rơi vào trong cạm bẫy rồi sẽ phản công lại em.” Lăng Bắc Triệt đè lên người cô, hả hê nói, sau đó cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô…..



Kích tình trong phòng nhanh chóng bùng cháy, chú thỏ nhỏ bị sói xám lớn ăn sạch sành sanh, cuối cùng cũng phải liên tiếp cầu xin tha thứ……



***



Qua ngày hôm sau, Lăng Bắc Triệt lặng lẽ rời giường sớm, anh chỉ sợ sẽ đánh thức cô, động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng, ai ngờ, Quách Mạn đã lật người ôm hụt: “A Triệt.”, cô vộng vàng mở mắt, thấy anh đã mặc xong quân trang, đứng ở đầu giường.



Nhìn một thân quân trang này, trong lòng cô chợt phức tạp, chóp mũi ê ẩm, cô cảm thấy nó đại biểu cho sự chia ly. Cô thật là vừa yêu lại vừa hận cái màu xanh của bộ quân trang kia.




Lăng Bắc Triệt nhìn thấy cô thì trong lòng chợt gợn sóng: “Vẫn còn sớm, em ngủ đi, anh không cho em đi tiễn anh.” Anh trầm giọng nói, cô lại vội vàng đứng lên, không để ý đến thân thể vẫn còn ê ẩm mà muốn xuống giường.



“Anh nói không phải tiễn.” Anh trầm giọng nối, cúi người nâng mặt cô lên hôn một cái: “Đừng để anh mang theo nhớ thương đi làm nhiệm vụ.” Anh gần như van xin mà nói. Anh sợ trái tim anh vì cô mà trở nên mềm yếu, anh cũng sợ mỗi lần làm nhiệm vụ mà nhớ đến cô thì sẽ làm ảnh hưởng đến công việc.



Mặc dù là bộ đội đặc công ưu tú nhưng cũng là con người có máu thịt, tình cảm.



Lời nói thẳng thắn của anh như vậy còn hơn những lời nói dịu dàng, trái tim Quách Mạn đập nhanh, nặng nề gật đầu: “Em không tiễn anh…….anh hãy chú tâm lo lắng cho công việc đi, anh không phải lo lắng cho em.” Cô chịu đựng trong lòng, lớn tiếng nói.



Lăng Bắc Triệt không nhịn được lại hôn cô, cô cũng nhiệt tình hôp đáp trả, thời gian không còn sớm nên anh cũng đành buông cô ra: “Em ngủ tiếp đi, anh đi đây.” Anh trầm giọng nói xong dứt khoát, xoay người ngẩng đầu rời đi mà không có quay đầu lại.




Quách Mạn nhìn bóng dáng mạnh mẽ rời khỏi, trong lòng không khỏi run rẩy, đưa tay sờ xuống giường, nơi này đã làm gì còn lưu lại hơi ấm của anh……



Mùng hai kết hôn, mùng bốn anh đi. Cô vừa mới cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào liền…..



Nhưng cô cũng hiểu nghề nghiệp của anh. Cô tin tưởng, trong thực tế bọn anh còn nguy hiểm, khổ cực hơn so với phim truyền hình nhiều. Đó là súng đạn, là kẻ thù thật chứ không phải là diễn tập.



Trong lòng Quách Mạn cũng dần cũng nguôi ngoai, khi rảnh rỗi Lăng Bắc Triệt cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, cô có cảm giác anh so với trước kia còn quan tâm cô nhiều hơn.



“Chủ nhật tuần sau sinh nhật em. Anh có thể xin nghỉ để về không? “Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi nhỏ trong điện thoại.



“Chủ nhật tuần sau anh được nghỉ, nhưng thứ hai lại có chuyện.” Trong lòng Lăng Bắc Triệt mang theo áy náy, anh còn chưa chuẩn bị được quà sinh nhật cho cô.



“À, vậy thôi.” Cô cười nói, trong giọng nói không hề có vẻ mất mát. Lăng Bắc Triệt áy náy hàn huyên với cô một lúc rồi mới cúp điện thoại.



Lăng Bắc Triệt không ngờ, ngày sinh nhật Quách Mạn, thế nhưng cô lại tự mình đi tới doanh trại của anh.



Cô tìm một binh sĩ nhờ dẫn tới chỗ của anh: “Trung đội Lăng đang họp, chị ở chỗ này nghỉ một lát đi.” Sĩ quan ngày cười ngây ngô nói.



“Đồng chí, làm phiền anh quá, anh còn bận việc của mình, không cần để ý đến tôi….tôi ở đây đợi anh ấy.” Quách Mạn cười nói. Sau khi người binh sĩ này đi, cô nhìn phòng ký túc của anh sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nhỏ, lại nhìn thấy mọi thứ thuộc về anh thì tim không khỏi đập nhanh.



Cô vốn nghĩ đến sẽ giúp anh dọn dẹp phòng ở, giặt giũ một chút, nhưng sau khi cẩn thận tìm một vòng, cũng không tìm thấy cái gì để dọn dẹp.



Sau khi Lăng Bắc Triệt họp xong thì liền thấy thư ký của mình đang cười cười đứng ở cửa: “Cười cái gì?” Anh nghiêm túc hỏi.



“Trung đội trưởng, này, vợ anh tới, đang đợi ở phòng ký túc của anh.” Thư ký cười nói, lại chỉ thấy khuôn mặt Lăng Bắc Triệt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng mấy tên sĩ quan khác lại đang cười cười: “Lão Lăng hôm nay thật có phúc.”



Lăng Bắc Triệt nghiêm trang lườm bọn họ một cái rồi bỏ đi, bước chân anh lúc này rất lớn, sau khi ra khỏi dãy nhà văn phòng của bộ đội đặc công thì liền nhảy cẫng lên.



“Rầm.” của phòng ký túc bị đá bay, Quách Mạn đang dựa vào bàn đọc sách lim dim cũng sợ đến mức tỉnh giấc, cô nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người mặc quân phục, trên dầu đội mũ bê-rê màu đen, trên mặt đeo kính đen, hai tay chắp sau lưng.



Hai tháng không nhìn thấy anh, trong lòng Quách Mạn không khỏi kích động, cô không nhịn được muốn tiến lên mà lại không dám: “Em…..em tới thăm anh một chút.” Cô run giọng nói nhỏ, chỉ thấy anh lạnh lùng tới gần, đôi tay vẫn còn chắp sau lưng, mùi hương quen thuộc nhàn nhạt cũng tràn đến……



Thấy anh im lặng không nói, dáng vẻ thì lạnh lùng, Quách Mạn cho rằng anh tức giận, cô nhớ ra rằng anh từng nói, nếu như muốn đến doanh trại tìm anh thì nhất định phải báo trước.