Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 410: Ngoại truyện phần 3 - Chương 14: Cô uống say




Lăng Bắc Sam nghe lời bà nói, cõi lòng như treo lên, bà mới vừa hỏi cô có liên lạc với Cố Diệc Thần hay không, cô nói dối là thường có gọi điện thoại được cho anh. Thật ra nào có gọi điện thoại qua cho anh. Cô còn chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh, trong lòng Lăng Bắc Sam cười chua xót.



Cố Diệc Thần nghe lời của mẹ, trong lòng run rẩy, cô gọi điện thoại tới cho anh? Anh mới không tin. Tuy nói chỗ quân đội tương đối xa, nhưng tín hiệu vẫn rất tốt, làm sao có thể không gọi được. Nhìn dáng dấp cô chắc là vì trấn an mẹ mới nói như thế.



''Con còn phải huấn luyện, tập hợp rồi, trước cứ như vậy đi.'' Tốc độ của Lăng Bắc Diệp còn không nhanh bằng con, nói xong, vội vã cúp điện thoại.



''Huấn luyện? Này này'' Mẹ Cố tức giận nói, ai ngờ Cố Diệc Thần đã cúp điện thoại.



''Tiểu tử này. Bận gì mà bận thế, coi mình là người máy sao.'' Mẹ Cố tức giận nói, Lăng Bắc Sam nhìn bà cúp điện thoại, trong lòng có chút uất ức, chỉ là, không nói gì với cô cũng tốt, cô cũng không biết nên nói gì với anh, tránh cho lúng túng.



Mẹ Cố nhìn Lăng Bắc Sam cúi đầu, trong lòng rõ như mặt trời, làm sao lại không biết vợ chồng son có cãi nhau?



''Sam Sam, bộ đội A Thần có việc gấp, nghe nói còn phải diễu hành, haizzzai, bọn binh lính thối này thường hay bận rộn quá, con nên thông cảm cho nó một chút.'' Mẹ Cố đi tới bên cạnh Lăng Bắc Sam, ngồi xuống, bắt được tay cô, dịu dàng nói.



''Mẹ, con hiểu.'' Lăng Bắc Sam cười nói, không muốn bà hoài nghi chuyện của cô và anh, dù sao cũng là chuyện tình mờ ám.



''Ừ, Sam Sam của chúng ta giỏi lắm. Chỉ là con gái dù sao cũng là con gái, muốn mạnh mẽ, vẫn yếu đuối như nước mà thôi.....'' Mẹ Cố lôi kéo tay Lăng Bắc Sam, cứng cỏi nói, nghe lời của bà, Lăng Bắc Sam cảm giác như giống như lời của mẹ cô.



Cái gì mà con gái như nước, đối với con trai phải dịu dàng, mới có thể nắm chặt lòng của con trai.



Đạo lý này, cô cũng hiểu.



Biết thì biết, nhưng đời nào cô làm được...



Nói chuyện với bà một lúc ăn, buổi trưa ăn cơm ở nhà cũ, buổi chiều lập tức trở về nhà, cái nhà của cô và Cố Diệc Thần. Nhìn phòng trống không, tâm cô càng trống. Lật tờ lịch, còn một tuần nữa là sinh nhật của cô...



Năm nay, không biết có nhận được quà sinh nhật của anh hay không nữa, cô nghĩ, không biết thế này. Ở bộ đội anh rất bận, nào có thời gian rãnh mua quà tặng cô, ngay cả nhẫn cưới kim cương cũng không mua....



Ở thư phòng bận rộn một buổi chiều, một ngày thật khó khăn. Lúc bước ra khỏi thư phòng, bên ngoài đã tối đen như mực, không muốn đi xã giao, cô tính sẽ ở nhà nấu cơm. Chỉ là, cái gì cô cũng không biết làm, nấu thật lâu, đem phòng bếp biến thành bãi chiến trường.



''A'' đầu ngón tay bị cắt, cô bị đau đến ngừng thở, theo bản năng mút máu ở đầu ngón tay...



Trong đầu nhớ lại trước kia không cẩn thận làm rách đầu ngón tay, Cố Diệc Thần liền giúp cô nút máu đầu ngón tay, đứng đó mất hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn giọt nước mắt trên tấm thớt, không thể ngờ mình đã khóc.



Khóc cái gì? Cậu ta không thương mình, có gì ghê gớm đâu?



Không lạ gì, không lạ gì! "Ô....” trong lòng mắng mình như vậy, cô lại không ngừng khóc ra thành tiếng.



Chưa ăn cơm, đi phòng ngủ, dùng chăn che kín đầu, mặc cho bi thương cắn nuốt trái tim.... Càng muốn Cố Diệc Thần không thương cô, cô càng buồn, tỉnh táo lại lao ra phòng ngủ, đi tới bên tủ rượu, lấy một chai ra, uống sạch.



Mượn rượu giải sầu, càng sầu hơn.



Tư vị cay nồng lan tràn theo thực quản, giống như thấm vào trong tim, cõi lòng ngâm trong cồn rượu, tư vị kia, khó có thể hình dung.




Có lẽ là hôm nay quá rảnh rỗi, cô mới đem khổ sở trong nội tâm bộc phát ra.



Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, cô không đi tìm điện thoại di động, cứ tiếp tục uống rượu như cũ, rượu làm ướt môi cô, môi bị cay đến đỏ bừng, giờ phút này cô muốn nhếch nhác như thế nào thì nhếch nhác thế đó. Thật sự bị chuông điện thoại di động làm cho không chịu nổi, cô đứng dậy, lảo đảo đi tìm điện thoại di động.



''Alô ai vậy. Cút đi! Chớ phiền tôi!” Mới bắt máy điện thoại, cô đã rống to, sau đó nhấn nút tắt.



Mấy lần tiếp theo, cô vẫn luôn từ chối cuộc gọi, cũng không lo đối phương là khách hàng, là nhân vật quan trọng gì đó. Cô uống say, cái gì cũng dám làm.



''A ồn chết mất.'', lại một hồi chuông nữa vang lên, cô ngồi ở sô pha, tức giận quát, nắm điện thoại di động lên định sẽ đập bể nó, nhưng một chữ ''Thần'' trên màn hìnhlàm cô dừng động tác, không có thèm vứt điện thoại, mà cứ đứng đó trợn to mắt nhìn chiếc điện thoại kia.



Một hồi chuông nữa sắp kết thúc thì cô chợt ấn xuống.



Rốt cuộc đường dây được nối, tâm Cố Diệc Thần bình tĩnh như không gợn sóng, chỉ nghe âm thanh hơi thở thuộc về cô không ngừng truyền đến, '' A lô'' anh mở miệng.



Nghe được giọng nói của Cố Diệc Thần thì cô ngơ ngẩn cả người, nước mắt nhếch nhác rơi xuống, miệng nói, ''Cố Diệc Thần... đồ khốn kiếp... gọi đến có việc gì.'' Cô kích động quát, trong lòng vô cùng chua xót, lời nói có chút ủy khuất không mạch lạc.



Nghe giọng nói mang theo men say của cô, Cố Diệc Thần cau mày, không biết cô ở đâu, ở chung với ai, tại sao uống say? Sẽ có nguy hiểm hay không?



''Bây giờ cô đang ở đâu?'' Anh trầm giọng hỏi.




"Không cần anh lo! Tôi chết cũng không cần anh trông nom, khốn kiếp, là anh hại tôi thành như vậy. Là anh hại tôi nôn...'' cô nói chuyện không có suy nghĩ, đâm đầu vào là quát, nói xong ói tất cả đồ bẩn thỉu xuống sàn nhà, có cái rớt xuống cằm cô, có cái dính trên cổ áo...



Trong miệng vừa chua vừa đắng vừa thối, cô khổ sở nằm, tiếp tục ói....



"Lăng Bắc Sam?” nghe giọng nói nôn mửa của cô, Cố Diệc Thần cau mày, trầm giọng nói.



"Nôn....”cô tiếp tục nôn mửa, tâm như là bị lửa đốt, phỏng, khổ sở mà muốn chết.



Nghe tiếng nôn mửa đứt quãng, nội tâm đang bình tĩnh của Cố Diệc Thần bắt đầu nóng nảy, "Lăng Bắc Sam! Bây giờ cô ở đâu?” anh hỏi.



Lời nói của Cố Diệc Thần làm Lăng Bắc Sam cười khổ, "Tôi ở nhà, nhà của chúng ta, không phải nhà đâu mà là nhà.'' Đây đâu phải là nơi anh ở, sao có thể nói là nhà.



Nghe cô nói đang ở nhà, lòng của anh bình tĩnh lại, ''Không có việc gì tôi cúp điện thoại” anh lạnh nhạt nói, không rõ cô chịu cái đả kích gì, lại uống rượi giảu sầu ở nhà. Chỉ là đây cũng không phải là chuyện anh quan tâm, tâm đã bình tĩnh không muốn lại có thêm gợn sóng.



"Đừng! Cố Diệc Thần! Anh đừng cúp! Anh đừng cúp” nghe anh nói muốn cúp điện thoại, đôi tay cô ôm điện thoại di động, kích động rống to.



Âm thanh lo lắng của cô ấy làm anh khó bình tĩnh, gọi anh về là có ý gì?



''Tôi đang ở bộ đội.'' anh trầm giọng quát lên.



"Bộ đội tôi biết rồi....”cô thì thào nói, giống như đã hiểu, anh đang bộ đội, không thể nào trở lại.




"Còn có việc sao?” Tận lực giữ vững bình tĩnh cho mình, cố ý coi thường tình cảnh của cô, Cố Diệc Thần lạnh nhạt hỏi. Cô không phải đứa bé, còn một tuần nữa đã đủ hai mươi tám tuổi rồi....



Anh cũng sẽ không như Cố Diệc Thần lúc trước, một người chỉ biết một mình cô, có lẽ nếu là anh của ngày trước nhất định hiện tại không để ý gì cả, bất chấp mọi thức, đi suốt đêm trở lại Thủ Đô, nhưng anh của hiện tại sẽ không làm như thế.



"Không có việc gì!” Cho dù say, cũng nghe ra được giọng nói lạnh nhạt của anh, Lăng Bắc Sam rống to, tức giận vứt bỏ điện thoại di động.



Nghe một hồi động tĩnh, tạp âm.... Cố Diệc Thần nhấn tắt điện thoại.



Cô vĩnh viễn đều là như thế này, anh không để ý tới cô rồi, trong lòng mất mát. Lúc anh tốt với cô, thì cô không quý trọng. Cố Diệc Thần chẳng thèm quản cô, ngồi xuống bàn đọc sách, mở bản đồ quân sự ra, chuyên tâm nghiên cứu sách lược diễn tập tác chiến trên không.



Lăng Bắc Sam ngồi trên sàn nhà, sau khi cúp điện thoại, ngồi im không nhúc nhích như cũ.



Cố Diệc Thần thật sự không thương cô nữa, nếu không làm sao lại lạnh nhạt như vậy? Không quan tâm cô chút nào...



Cô vẫn ngồi trên sàn nhà, sau lại ngã trên mặt đất ngủ thiếp đi, dưới đất đầy dơ bẩn, một thân nhếch nhác.



Cô bị những tiếng chuông cửa đánh thức, "Khụ khụ khụ” toàn thân lạnh như băng, cô nặng nề ho khan, mở mắt ra, đầu rất đau nhức.



Giùng giằng ngồi dậy, nhìn sàn nhà dơ bẩn, cô ảo não cau mày, "Chị Sam? Chị có nhà không?” giọng nói lo lắng truyền từ ngoài cửa đến, sau khi ý thức Lăng Bắc Sam hồi phục, phát hiện mình uống say lại ngủ trên sàn nhà cả đêm...



Cô đứng dậy, bước chân nặng nề, lảo đảo đi đến cửa, mở cửa.



''Chị Sam?'' Nhìn thấy Lăng Bắc Sam đầu bù tóc rối, Dink khó có thể tin, thân thể Lăng Bắc Sam siêu vẹo, hình như muốn ngã, Dink vội vàng tiến lên đỡ cô.



''Dink, sao em lại tới đây?'' xoa xoa huyệt thái dương đang đau như kim đâm, một tay cô vê huyệt thái dương, cau mày hỏi.



''Chị Sam! Làm sao đắc tội với tổng giám đốc Kim và Tổng giám đốc Diêu vậy? Sáng sớm nay em mới nhận được điện thoại của bọn họ, nói tối hôm qua chị mắng bọn họ. Đúng rồi, còn có Âu Dương. Cũng chỉ có Âu Dương nhắc nhở em, chị có thể xảy ra chuyện, em tìm rất nhiều nơi, cuối cùng mới nhớ chị đang ở nhà.”Dink giải thích với cô.



''Đáng chết!'' Nghe lời nói của Dink, Lăng Bắc Sam coi như là hiểu chuyện gì đã xảy ra, mắng một tiếng, ảo não bới bới tóc, "Lỗi của chị, là tối hôm qua chị uống say, không lựa lời mà nói.'' Lăng Bắc Sam tức giận nói.



''Chị Sam, chị không có việc gì, nên đi rửa mặt trước, em giúp chị xử lí mọi chuyện!'' Nhặt điện thoại của Lăng Bắc Sam lên, Dink nói.



''Ừ, Dink, em liên lạc với bọn họ trước, nói buổi trưa nay chị nhất định đến cửa tạ tội.'' Đối với cách làm việc của Dink, Lăng Bắc Sam vô cùng yên tâm, nên cô nói xong lập tức đi vào phòng ngủ.



Không kịp đợi chờ mà bước đến phòng tắm, mở vòi hoa sen, nhìn tấm thân nhếch nhác của mình, cô thoải mái rất nhiều, nhắm hai mắt lại hưởng thụ cảm giác dễ chịu mà nước ấm mang đến. Giờ phút này, cô không phát hiện, trong khe hẹp cửa phòng tắm, có lỗ kim đang không ngừng làm việc.



Tắm xong, lại đánh răng rửa mặt, sau khi mọi thứ xong, trở lại phòng khách, Dink đã quét dọn phòng khách sạch sẽ, Lăng Bắc Sam cảm kích không thôi, "Dink, cảm ơn em, bây giờ chúng ta đến công ty đi.'' Lăng Bắc Sam cười nói.



''Haizz, chị Sam, khách khí với em làm gì!'' Dink cười nói, anh xuất thân là người mẫu, trên gương mặt anh tuấn kia mang theo nụ cười xinh đẹp.