Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 47




Editor : Gà

Thì ra là trong lòng cô còn băn khoăn cái người tên Lệ Mộ Phàm.

Tim vô duyên vô cớ đau xót, bao lâu rồi anh không có cảm giác như thế này? Lăng Bắc Hàn ảo não lắc đầu, cảm giác mình giống như là đứa trẻ mới vừa tập yêu.

Úc Tử Duyệt ngâm mình ở trong bồn tắm rất lâu mới mặc áo choàng tắm đi ra, cẩn thận kiểm tra một lần cuối sau đó mới đi ra ngoài. Trong phòng ngủ trên giường lớn hoa Bách Hợp, quế viên đậu phụng táo đỏ hạt sen vân vân không biết từ lúc nào thì cũng bị dọn dẹp sạch sẽ.

Cô đang do dự xem có nên mở cửa đi ra ngoài hay không, trong lòng lo lắng Lăng Bắc Hàn sẽ lại làm mình.

Úc Tử Duyệt! Sao lại sợ anh ta?

Sau khi hạ quyết tâm, tay nắm chặt tay cầm, dùng sức kéo ra, đầu nhỏ nhìn về ngoài cửa, phát hiện một bóng người cũng không thấy, chỉ là, có mùi thơm thức ăn nồng nặc xông vào hơi thở.

Đói đến nỗi ngực dán vào lưng cô lập tức chạy đi, chạy thẳng tới nhìn một bàn thức ăn, cũng không lo lắng Lăng Bắc Hàn ở đâu làm gì, lúc này, cô chỉ nghĩ khao cái dạ dày đang đói của mình một chầu.

"Ngăn cô ấy lại, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy", ở ban công cuối đường của khách sạn, hai thân hình đàn ông giống nhau cao lớn to lớn đứng ở ban công hút thuốc.

Từ nơi không xa truyền đến âm thanh sóng nước nhấp nhô còn có tiếng nghẹn ngào......

Chỉ nghe âm thanh Lăng Bắc Hàn trầm thấp nhìn người đàn ông bên cạnh nói.

Lăng Bắc Diệp mượn ánh sáng đèn trên tường, cẩn thận quan sát Lăng Bắc Hàn, hình như muốn quan sát vẻ mặt nóng giận hoặc là mâu thuẫn nhưng tuyệt không có.

Vẻ mặt cứng rắn kiên quyết như vậy.

"Thật dứt khoát?", Lăng Bắc Diệp lại nói.

"Người cũ chuyện cũ tựa như dòng nước này, một đi không trở lại", nhả ra ngụm khói, anh trầm giọng nói.

"A Diệp, ngày mai hôn lễ nhớ giúp tôi một tay, rất nhiều cặp mắt sẽ nhìn chằm chằm nhà họ Lăng của tôi ", Lăng Bắc Hàn nói xong, vỗ vỗ bả vai của người anh em, sau đó rời đi.

"Yên tâm đi", Lăng Bắc Diệp nhìn bóng lưng của anh nói.

Lăng Bắc Hàn xách theo một cái rương màu hồng tiến vào phòng, mới vừa vào cửa, liền thấy Úc Tử Duyệt ngồi ở cạnh bàn ăn ngấu ăn nghiến.

Cô đâu có ngu, không ăn đói chết cô thì sao. Cho nên sự sợ hãi gì gì đó, quên đi.

Úc Tử Duyệt thấy Lăng Bắc Hàn vào cửa, không vui liếc anh một cái, vẫn cắm đầu cắm cổ ăn, trong lòng vẫn có chút sợ, chuyện mới vừa xảy ra thật sự quá nguy hiểm. Cô cũng không ngờ ông chú này sẽ đối với cô như vậy, cảm giác có chút thú vị.

Trước đây không phải ông chú rất khinh thường vóc người của cô sao?

Một cái tay nhỏ phòng bị níu lấy váy áo ngủ, trong lòng càng nghĩ càng giận, chỉ là cũng hơi hả hê, ít nhất chứng minh cô thế nhưng thật ra là có khả năng làm người khác phạm tội.

Lăng Bắc Hàn để cái rương xuống, không nói gì, thẳng đi tới cạnh bàn ăn, nghiêm chỉnh ngồi xuống, cầm đũa lên ăn cơm.

"Tôi ăn no rồi! Chú từ từ ăn! Tối nay không cho chú vào phòng ngủ", Úc Tử Duyệt đứng dậy, một bộ dáng hung dữ từ trên cao nhìn xuống Lăng Bắc Hàn, cơ hồ là ra lệnh.

"Rầm", lúc này, chỉ nghe được đũa trúc vỗ vào mặt bàn âm thanh vang lên, Úc Tử Duyệt toàn thân ngẩn ra.

"Ngồi xuống", Lăng Bắc Hàn âm thanh cực lớn, vô cùng vang, mang theo uy nghiêm, giống như là thao luyện quân lính dưới trướng của mình! Úc Tử Duyệt bị khí thế của anh dọa sợ đến nỗi không tự chủ run run ngồi xuống.

Cô thật đúng là sợ, sợ anh đánh cô!

"Tôi...tôi tại sao phải nghe lời anh! Lăng Bắc Hàn, anh nói không giữ lời", không thể thua anh về mặt khí thế, niềm tin của Úc Tử Duyệt mặc dù chưa đủ nhưng bộc trực quát, dáng vẻ một bộ lực mười phần chiến đấu.

Bước chân cô còn chưa hoạt động, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đột nhiên đứng dậy, thân hình cao lớn lấy khí thế áp bức cô, "Bằng tôi là chồng em! Úc Tử Duyệt, đợi đến lúc tôi sẽ tính sổ với em sau, đứng tư thế hành quân một canh giờ! Cấm bất mãn, tối nay khỏi phải nghĩ đến đi ngủ", Lăng Bắc Hàn từ trên cao nhìn cô chằm chằm nói.

Lần này Úc Tử Duyệt thật sự nổi cáu, "Tên lính xấu xa kia! Tôi không phục".

Tính sổ sau? Anh đó nha! Tôi không phải là lính của anh! Úc Tử Duyệt gào xong, bước chân tự giác muốn chạy.