Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 63: Người đàn ông nhu tình




Edit: TiêuKhang

Lăng Bắc Hàn nhìn nhìn đồng hồ thấy mới chỉ được một tiếng, nhưng khi thấy vẻ mặt tủi thân năn nỉ xin tha đó của cô không phải là giả. Thật lòng mà nói, phạt cô đứng tư thế hành quân thế này anh cũng rất đau lòng.

Nhưng nay cô đã là vợ của anh, không cho cô một bài học kinh nghiệm thì rất khó mà bỏ được mấy thói hư tật xấu kia. Trong tương lai khó tránh khỏi việc anh sẽ dẫn theo cô cùng đi đến những nơi ngoại giao lớn, gặp đủ loại quan chức cao thấp, nhìn vào kiểu cách này của cô chắc chắn là khó chung đụng với người khác rồi.

"Lại đây!"

Anh ta thật sự chịu bỏ qua ình sao? Úc Tử Duyệt mừng rỡ nhấc chân đi tới, nhưng vừa đi được hai bước bắp chân tê rần suýt ngã xuống đất, khiến cô đau đến cau mày, cà nhắc đi tới trước mặt Lăng Bắc Hàn.

"Có chịu nhận mình sai chưa?” Anh như kẻ cả nhìn cô, giống như đang dạy dỗ gặng hỏi một đứa trẻ.



"Tôi nhận!” Úc Tử Duyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh, vô cùng kiên định nói, lo sợ anh sẽ đổi ý lại phạt mình đứng thêm một tiếng nữa!

"Mau đi tắm đi, cho em thời gian 20 phút!” Thấy cô bị anh rầy la đến ngoan ngoãn biết vâng lời thì trong lòng có hơi chút đắc ý.


Cô không trả lời câu nào đi thẳng ra khỏi phòng. Cô không đi tới phòng tắm mà lại đi sang phòng khách ở sát vách, sờ soạng trong bóng tối bò lên giường. Mệt chết đi được, trong lòng cực kỳ uất ức, tâm tình thì tệ hết chỗ nói! Nghĩ tới cái tên Lăng Bắc Hàn kia lại hận nghiến răng trèo trẹo.

Hình như anh ta ghét mình lắm thì phải? Nếu không sao cứ luôn ăn hiếp mình như thế? Còn dùng phương thức trừng phạt bằng thể xác nữa! Coi mình là con nít sao? Càng nghĩ càng mủi lòng, mắt mở trao tráo trong bóng tối, cô cuộn người lại, bàn tay nho nhỏ xoa nắn nhiều lần lên chỗ chân bị nhức.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đã qua 25 phút rồi mà anh vẫn chưa thấy cô trở lại, sực nhớ khi nãy cô có cái gì đó không bình thường lập tức đứng dậy đi ra khỏi cửa.


Phòng tắm, toilet đều tìm kỹ hết cũng không tìm được cô, trong lòng phập phồng lo lắng, chẳng lẽ cô bỏ trốn? Ngay sau đó, lại đi tới phòng khách, vừa mở đèn lên thì nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ kia đang co rúc ở trên giường lớn, anh thở phào nhẹ nhõm đi tới bên giường, cúi người xuống muốn bế cô lên.

"Đồ lính thối! Chú cút đi! Đừng đụng vào tôi…..Tôi không muốn nhìn thấy chú!” Trong lòng trào dâng uất ức, Úc Tử Duyệt bật khóc nấc, hai tay dùng hết sức đấm vào ngực anh, vừa gào khóc vừa rống lên nói, y hệt như một đứa bé đã chịu nhiều oan ức.

"Chú là đồ không có nhân tính, chỉ biết bắt nạt tôi! Tôi và chú có thù oán gì hay sao?” Được anh bế trên tay, cô gào khóc lên nói.

Anh vẫn không nói gì bế cô đi thẳng về phòng ngủ, đặt nhẹ cô nằm xuống giường rồi kéo chăn lên đắp cho cô, còn mình cũng tự nằm xuống bên cạnh cô.


Cô vẫn đang khóc lóc tiếp tục lầu bầu kể lể tội ác của anh, còn đưa tay xoa xoa lên bắp chân bị đứng đến đau nhức ê ẩm.


Lăng Bắc Hàn kéo bàn chân cô qua đặt lên người mình, tựa như dáng vẻ lúc cô ngủ say gác lên người anh vào cái đêm ở khách sạn lần đó. Bàn tay nhẹ nhàng massage ở phần bắp chuối cho cô, "Chú đừng đụng vào tôi!” Cô vùng vẫy bàn chân nhỏ lúc thì đạp lúc thì đá túi bụi lên người anh, vì tức giận mà không ngừng giãy giụa, anh cũng không nổi giận cứ để mặc cô tùy ý xả giận.

Cuối cùng cô cũng sức cùng lực kiệt không còn hơi sức để chiến đấu, xoay người lại đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn vùi đầu tủi thân khóc thút thít, còn anh thì vẫn tiếp tục massage chân cho cô, dần dần, Úc Tử Duyệt cảm thấy chân mình không còn đau nhức như hồi nãy nữa.

Lăng Bắc Hàn lật người cô lại để cô gối đầu lên cánh tay tựa vào trong ngực mình, bàn tay dịu dàng vén lên sợi tóc dính trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xinh, "Khóc tới mắt sưng hết lên rồi kìa, xấu xí thật!” Giọng anh nói trầm ấm lạ thường, mơ hồ mang theo chút cưng chiều, trong đáy mắt cũng đầy tràn nét nhu tình.

Cô hơi sửng sốt, trong chớp nhoáng bị vẻ dịu dàng trên gương mặt điển trai của anh mê hoặc, "Tôi vậy đó! Ai cần chú lo!” Cô bỉu môi nói cho hả giận, nói xong muốn xoay người lại nhưng động tác của anh còn nhanh hơn cả cô, thoắt cái trở người nằm đè lên cô!