Chiếc Bugatti Veyron lướt nhanh trên đường, phút chốc đã đến bệnh viện. Anh vội vã mở cửa đi vào. Không hiểu sao lòng anh lại nôn nao đến vậy.
[...]
Bác sĩ vẫn đang kiểm tra tình trạng nhận thức của cô. Thiên Di mấp máy môi như đang muốn nói gì đó. Bác sĩ nhẹ nhàng gỡ thiết bị thở oxi, xem ra tình trạng bình phục của cô vô cùng tốt.
"Thiên Di, con muốn nói gì sao?" Bà Lâm xúc động hỏi.
"Bây giờ là mấy giờ rồi vậy mẹ?" Cô hướng ánh mắt về phía bà Lâm.
Bà ấy lấy tay che miệng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. "Con...con vẫn nhớ mẹ sao? Bây...bây giờ là 9 giờ." Thật may, trí nhớ của cô vẫn bình thường.
"Cái gì? 9 giờ rồi sao?" Bỗng nhiên cô ngồi bật dậy, nhịp tim tăng lên đột ngột làm cho các vị bác sĩ ở đây được một phen xanh mặt.
"Cô Lâm, xin cô hãy bình tĩnh..."
"Bình tĩnh cái khỉ! Muộn mất giờ thi đại học của tôi rồi đây này!" Cô quát vào mặt vị bác sĩ. Ngữ khí cũng như cách nói chuyện khác hẳn mọi ngày.
"Cậu nói gì vậy Thiên Di? Thi đại học gì chứ?" An Nhiên đứng cạnh cô mà hỏi.
"An Nhiên, sao cậu còn ở đây, muộn mất rồi đó. Không làm bài thi thì giấc mơ vào trường thiết kế nổi tiếng sẽ theo gió mà bay mất." Thiên Di hốt hoảng nói.
Loading...
Lâm phu nhân vừa vui mừng lúc nãy bây giờ nét mặt lại rầu rĩ. Con của mình bị tâm thần rồi sao?
Thiên Di đặt chân xuống giường, lúc này cô mới để ý xung quanh. Đây là bệnh viện mà, sao cô lại ở đây? Mặc kệ nó, thi đại học quan trọng hơn. Nhưng sao...Thiên Di lại thấy đau đầu vậy nè.
"Cậu bình tĩnh nghe mình nói này, cậu đã hai mươi lăm tuổi rồi. Thi thố cái gì nữa chứ!" An Nhiên nắm lấy vai cô mà nói.
Ơ? An Nhiên đang nói gì vậy, sao cô nghe không hiểu. Rõ ràng hôm qua cô vẫn còn ngồi vào bàn học mà cấm đầu ôn tập các kiến thức. Cũng bởi vì cái tính ham chơi, nghịch ngợm của cô mà sắp đến kì thi quan trọng trong đầu lại chẳng có chữ nào.
Mắt cảm thấy hơi mờ mờ, cơn đau đầu ập đến làm cô choáng váng. Vị bác sĩ đứng cạnh bắt đầu bảo cô hít thở thật sâu rồi từ từ nằm xuống.
"Cô Lâm, nói cho tôi nghe. Hiện tại là năm bao nhiêu."
"Các người hỏi lạ vậy? Ai chẳng biết bây giờ là năm 2013." Sau khi bĩnh tĩnh lại, Thiên Di trả lời.
Lúc này, cô mới để ý thấy An Nhiên và mẹ mình có nhiều điểm khác lạ lắm. Bà Lâm trở nên già hơn trước nhiều, còn bạn cô thì trông trưởng thành hơn hẳn.
"Nè An Nhiên, cậu nhuộm nguyên quả đầu vàng như vậy không sợ chủ nhiệm Tạ cạo đầu cậu à." Cô thắc mắc hỏi, không hiểu sao hôm nay An Nhiên ăn trúng cái gì mà to gan đến vậy.
Chủ nhiệm Tạ là thầy dạy năm cuối cấp ba của hai người. Ông ấy nổi tiếng là người khó tính nhất trường.
"Mình đã hai lăm tuổi rồi Thiên Di à."
"Cậu bị gì vậy, tụi mình chỉ mới mười tám thôi mà." Cô cảm thấy bạn mình hôm nay rất lạ, nhưng người lạ thật sự lại chính là Thiên Di.
Vị bác sĩ như đã hiểu ra được vấn đề từ nãy đến giờ, ông ấy nói với giọng đều đều.
"Cô Lâm có thể đã bị mất đi một phần kí ức kể từ sau vụ tai nạn, hiện tại tìm thức và não bộ của cô ấy chỉ còn nhớ được những kí ức từ độ tuổi nhất định nào đó trở xuống."
"Vậy có nghĩa là con bé sẽ quên hết tất cả những chuyện xảy ra từ năm mười tám tuổi trở lên sau." Bà Lâm hỏi bác sĩ.
"Có thể nói là như vậy."
"Nếu vậy khả năng bình phục là bao nhiêu?" Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một giọng nam trầm thấp truyền vào. Vĩ Phong vừa mới tới và nghe được toàn bộ câu chuyện.
"Lục tổng, thật khó nói...cũng không phải không có khả năng, chỉ là không biết bao lâu mới bình phục hoàn toàn."
Thể chất của cô không xảy ra bất cứ vấn đề gì nghiêm trọng, bằng chứng là Thiên Di vẫn có thể nói chuyện một cách bình thường. Nhưng còn phần kí ức, thật sự khó mà bình phục nhanh được.
[...]
"Thiên Di, con vẫn còn nhớ mẹ đúng chứ?" Lâm phu nhân dịu dàng hỏi.
"Vâng." Cô đáp lời.
"Còn mình, còn mình." An Nhiên cũng hớn hở hỏi.
"Cái bản mặt cậu thì làm sao có thể quên được." Cô đanh đá đáp.
An Nhiên ôm chầm lấy cô mà thầm vui mừng. Thiên Di lúc này mới đúng thật sự là cô gái mạnh mẽ mà cô quen biết.
Cô của năm mười tám tuổi. Cá tính, năng động, thẳng thắng. Một thiếu nữ hiện đại và có lập trường riêng của bản thân. Quả thật năm đó và bây giờ vô cùng khác nhau.
"Con có nhớ người này không?" Bà chỉ tay về phía Vĩ Phong
Cô nhìn anh một hồi lâu, nhìn kĩ một lượt từ đầu đến chân. Vĩ Phong không mong đợi câu trả lời này lắm đâu vì 90% là cô đã quên anh.
"Không." Cô trả lời đồng thời đón lấy cốc nước nóng mà An Nhiên đưa cho.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe được câu trả lời phát ra từ miệng cô, anh vẫn có chút khó chịu.
"Đây là chồng của con đó." Bà ấy giải thích cho cô.
"Cái gì? Mẹ có lộn không vậy? Con lấy chồng khi nào chứ?" Cô phải cố kìm chế để ngụm nước vừa uống không phun hết ra ngoài.
Lâm phu nhân dành thời gian thuật lại toàn bộ sự việc cho cô nghe. Từ việc cô kết hôn, dọn về Lục gia cho đến vụ tai nạn hôm đó.
"Con không có chút ấn tượng gì à?"
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu. Nếu như lời mẹ mình nói, thì bây giờ cô đã hai mươi lăm tuổi rồi sao? Hú hú thật tuyệt vời, thế là không cần phải ôn thi nữa. Nhưng mà chờ đã, Thiên Di bây giờ đã lấy chồng rồi ư?
"Đây là chồng con?" Cô ngờ vực hỏi.
"Đúng vậy." Lâm phu nhân khẳng định.
Cái gì? Từ khi nào mà gu chọn đàn ông của cô lại kì lạ đến thế chứ? Hồi đó cô cực ghét loại con trai dù đẹp trai nhưng lại có gương mặt lạnh lùng, cô chỉ thích những người ấm áp thôi. Ai ngờ lớn lên lại chọn ngay mẫu người mình không ưa nổi. Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà!
"Có lộn không vậy? Từ khi nào mà con đi thích anh ta cơ chứ?" Thiên Di nhăn mặt nhìn người con trai trước mặt, giọng nói có phần đanh đá, tùy tiện. Cô chỉ mới mười tám thôi mà, không lẽ cả phần đời còn lại phải chung sống với "tảng băng" này sao? Phản đối!
Anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. Thiên Di thật sự khác xa lúc trước. Chẳng còn dịu dàng và ôn nhu nữa, thay vào đó là có chút gì đó nổi loạn. Từ cử chỉ, hành động đến ánh mắt nhìn anh đều khác. Đây là bản chất thật của cô? Lúc ở cạnh Vĩ Phong, cô luôn phải sống trong cái vỏ bọc sao?
Quên mất cũng tốt, từ bây giờ cuộc sống của hai người sẽ bắt đầu bước sang một trang mới...