Một buổi sáng đẹp trời, cô vẫn dậy sớm như mọi khi. Trong bộ đầm màu xanh nhạt, Thiên Di bước xuống nhà phụ giúp đầu bếp chuẩn bị bữa sáng, vốn đây là việc cô chẳng cần làm nhưng Thiên Di lại thích việc nấu ăn nên cũng chẳng bận tâm mấy.
Thức ăn đã được chuẩn bị xong và đang dọn ra bàn. Cô ngồi xuống ghế đợi anh xuống dùng bữa cùng. Thiên Di vẫn còn để bụng chuyện hôm qua nhưng nét mặt thì chẳng thể hiện ra điều đó, vẫn bình tĩnh và ôn nhu như mọi khi.
Anh bước xuống lầu với bộ vest đen được ủi gọn gàng và cà vạt được thắt ngay ngắn, Vĩ Phong vẫn chững chạc và phong độ như mọi ngày.
Anh liếc nhìn cô một cái, không thèm ngồi xuống ăn sáng mà bước ngang qua cô.
"Ăn sáng rồi hẳng đi." Cô cất giọng nói.
Không khí hôm nay có phần ngượng nghịu, chắc là do chuyện hôm qua.
"Không cần." Anh lạnh lùng đáp rồi bước ra ngoài. Không biết từ bao giờ, việc ngồi chung bàn và chạm mặt cô khiến anh chẳng mấy vui vẻ, thoải mái.
[...]
"Aaaa Thiên Di à, mình chết mất thôi!" An Nhiên than thở.
Mới sáng sớm cô đã ghé nhà để thăm Thiên Di, tiện thể cả hai cùng nhau tám chuyện. An Nhiên mới về nước được mấy hôm cũng chẳng có việc gì làm nên hơi nhàm chán.
Loading...
"Làm gì mới sáng sớm mà nét mặt cậu ỉu xìu vậy?" Thiên Di cười cười hỏi. Nhìn bộ dạng của bạn mình bây giờ khiến cô có chút buồn cười. Việc đã xảy ra mà khiến một An Nhiên luôn tràn đầy sức sống lại trở nên uể oải như vậy chứ?
"Mẹ mình, mẹ mình ép mình đi xem mắt." An Nhiên nói bằng chất giọng chẳng mấy vui vẻ, gương mặt lộ rõ sự bực bội.
Phụt! Thiên Di cố gắng kìm chế lại để không phun ngụm trà vừa uống ra ngoài. Xem mắt sao? Bác gái đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Để cô đi xem mắt, chẳng khác nào muốn con người ta chịu khổ. Với cái bản tính nghịch ngợm và bạo lực của An Nhiên thì khó có anh chàng nào chịu cho nổi.
"Thế cậu đã biết đối tượng xem mắt là ai chưa." Thiên Di cố nén cơn buồn cười trong lòng lại mà đặt câu hỏi.
"Nghe bảo là tên thiếu gia nhà họ Văn, còn tên gì thì mình chẳng nhớ." An Nhiên trả lời.
"Vậy cậu có đi không?" Thiên Di cảm thấy tò mò, không biết cô bạn của mình mà đi xem mắt sẽ như thế nào đây?
"Tất nhiên là lúc đầu tớ kịch liệt từ chối, nhưng mẹ nói nếu không đi thì sẽ đuổi tớ ra khỏi nhà. Coi có tức không chứ?"
"Cậu cứ đi thử xem, biết đâu hai người lại hợp nhau." Cô cho lời khuyên, bạn mình cũng không thể sống như vậy tới già được.
"Đàn ông trên đời này tớ chẳng thích một ai. Tớ chỉ thích cậu thôi." An Nhiên nắm tay cô mà cười gian.
"Gớm quá, bỏ tớ ra." Thiên Di cự tuyệt tình cảm của An Nhiên.
"Hứ, quả nhiên phụ nữ có chồng có khác. Lúc trước cậu thích đùa kiểu này lắm cơ mà." Cô nhăn nhó mặt mày.
An Nhiên không biết cuộc sống hôn nhân của bạn mình có hạnh phúc hay không. Nhưng nhìn ánh mắt, cử chỉ của Thiên Di có thể thấy cuộc hôn nhân sắp đặt này cũng chẳng mấy vui vẻ. Cô sự muốn gặp mặt chồng của Thiên Di một lần để xem anh ta là người thế nào, có tử tế hay không?
[...]
Vẫn là một phòng họp rộng lớn với bốn bức tường trắng xoá. Nhưng lần này không có nhiều người như lần trước thay vào đó căn phòng chỉ toàn các lãnh đạo cấp cao và cổ đông lớn của Lục thị.
"Lục tổng, kế hoạch lần trước ngài đề ra có vẻ...không ổn lắm." Một cổ đông lớn sở hữu 10% số cổ phiếu lên tiếng.
"Đúng rồi đó Lục tổng, làm như vậy chẳng khác nào chuyển giao toàn bộ lợi nhuận cho bên B." Một người đàn ông độ tuổi tầm năm mươi hùa theo.
Ở trong căn phòng này có thể nói được ngấm ngầm chia làm hai phe. Một bên ủng hộ Vĩ Phong, bên còn lại thì chỉ muốn dìm chết anh. Có thể nói Vĩ Phong là một vị Tổng tài trẻ tuổi, muốn mọi người hoàn toàn thuận theo anh...e là không thể. Anh luôn phải thận trọng trước từng đường đi nước bước của mình nếu không muốn bị người khác đâm sau lưng.
Vĩ Phong vẫn điềm tĩnh mặc dù phía dưới đang bàn tán xôn xao. Kế hoạch anh đưa ra có vấn đề? Tất nhiên đó là điều không thể.
Anh ra hiệu cho Văn Nguyên, Văn Nguyên đã biết ý. Anh lấy vài bảng thống kê và bắt đầu phát cho tất cả mọi người.
"Trong tuần đầu tiên kế hoạch được đề ra, dùng hình ảnh của những ngôi sao hạng A quảng bá cho sản phẩm. Số vốn bỏ ra là 20% cho việc quảng bá, 80% còn lại dùng cho việc gia công và thiết kế..." Vĩ Phong đứng dậy bắt đầu trình bày rõ ràng sự việc. Giọng nói lẫn gương mặt của anh lúc tập trung thật sự rất cuốn hút.
"Tóm lại, tuần đầu tiên lợi nhuận thu vào đạt 66%, sau khi chi trả cho bộ phận quảng bá thì còn lại 46%. Dự án này sẽ kéo dài trong ba tháng, liệu các ngài có nghĩ công ty sẽ thua lỗ hay không?" Sau khi giải thích rõ ràng, anh khoan thay ngồi xuống ghế của mình.
Tất cả bọn họ đều im bặt sau khi nghe anh nói. Ai mà ngờ rằng Tổng giám đốc của chúng ta đã thống kê từ trước cơ chứ.
"Ngài...ngài đã thống kê lợi nhuận từ khi nào?" Vị cổ đông lúc nãy ngạc nhiên hỏi.
"Ở bảng kế hoạch hôm nay, trang 6." Anh lạnh lùng đáp. Bọn họ không đọc kĩ từng trang đã vội lên mặt với anh, đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.
[...]
Cuộc họp kết thúc, Văn Nguyên vẫn đến phòng giám đốc như thường lệ.
"Sao rồi anh bạn, đã xin lỗi người đó đàng hoàng chưa vậy?" Văn Nguyên tò mò chuyện hôm qua nên hỏi.
"Không xin lỗi." Anh tập trung nhìn màn hình máy tính rồi đáp.
"Cái gì? Không xin lỗi thì cậu làm thế nào?" Anh hơi ngạc nhiên vì câu trả lời của Vĩ Phong.
"Bảo cô ấy quên nó đi." Vĩ Phong bình thản trả lời giống như điều mình làm là đúng vậy.
"Ôi trời! Bạn của tôi ơi, nói cậu ngốc cũng không phải, mà thiên tài thì lại không chắc. Cậu làm vậy sẽ chẳng giúp ích được gì đâu, ngược lại sẽ làm người ta buồn hơn đó!" Văn Nguyên nhăn mặt nói, đúng là cậu bạn của mình vẫn không hiểu gì về tâm lý phụ nữ.
Lúc này anh mới dừng mọi công việc mà hướng ánh mắt về phía Văn Nguyên." Vậy à?" Anh hỏi như không hỏi.
"Đúng rồi đó. Thật là, đang vướng phải xui xẻo mà còn gặp cậu, chắc tôi tức chết!" Văn Nguyên lấy tay xoa xoa hai bên cánh mũi tỏ vẻ mệt mỏi.
"Cậu lại gặp chuyện gì? Thiếu phụ nữ à?" Vĩ Phong hỏi một câu làm cho Văn Nguyên đơ người, không lẽ trong mắt bạn mình, anh là người như vậy sao? Sao Vĩ Phong có thể thốt ra những lời này cơ chứ? Không biết người thiếu hơi phụ nữ thật sự là ai đây...
"Cậu...cậu...thôi bỏ đi." Văn Nguyên định ra sức mắng Vĩ Phong nhưng lại chẳng còn chút sinh lực, thế là anh lại ngã người ra ghế sofa.
Văn Nguyên đang hết sức khó chịu. Không hiểu sao mẹ anh có thể làm như vậy cơ chứ? Bắt anh lấy vợ sớm sao? Anh thà chết còn hơn!