Sau khi Ôn Như Tâm chuẩn bị xong, hai người đi lấy giấy đăng ký kết hôn trước.
Sau ba ngày cô biến mất, người nhà họ Ôn không cho người tìm kiếm, thậm chí còn tuyên bố muốn đuổi cô ra khỏi tộc tịch.
Ở trong mắt người nhà họ Ôn, Ôn Như Tâm chỉ là nỗi sỉ nhục của gia tộc, nếu có thể loại được khối u ác tính Ôn Như Tâm này, chẳng khác nào chuyện tốt đối với gia đình họ.
Nhà họ Ôn ở Giang Châu cũng được xem là có thế lực nhỏ, mặc dù không thể sánh với quái vật khổng lồ giống như nhà họ Thẩm, nhưng họ cũng vài sản nghiệp.
Chủ nhà họ Ôn, Ôn Triều có ba người con trai, ông cả là Ôn Hải, ông hai là Ôn Kiệt, ông ba là Ôn Trạch.
Thường thì đứa con út luôn là người được yêu thương nhất, mà nhà họ Ôn thì trái lại, Ôn Trạch là người đôn hậu, không có dã tâm, cho nên ông lại không được yêu thích ở trong nhà họ Ôn, cũng không có quyền lên tiếng gì.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Ôn Trạch còn không hề có cổ phần ở tập đoàn Ôn thị, chỉ có thể trông cậy vào tiền lương mỗi tháng, mặc dù có xuất thân nhà giàu, nhưng lại bình thường không khác gì các giai cấp làm công ăn lương khác.
Trông mong duy nhất của Ôn Trạch gửi gắm nơi người con gái của mình là Ôn Như Tâm, nhưng không ngờ cô lại trở thành trò cười của cả đất Giang Châu này, tuy Ôn Triều đã tuyên bố muốn trục xuất cô ra khỏi gia tộc, lúc đó Ôn Trạch cũng thấy không đành lòng, nhưng ông không dám chống đối lại mệnh lệnh của ông cụ.
Lúc này đây Ôn Như Tâm đi theo Cố Trung tới cửa nhà, cô bèn nói: "Đây là nhà em, anh đừng chê nhé."
Nghe vậy, Cố Trung mỉm cười: "Sao mà anh chê được?"
Trong lòng Ôn Như Tâm thấy ấm áp vô cùng, cô đi tới gõ cửa nhà.
"Bố mẹ ơi, con về rồi."
Một lát sau, cửa mở ra, Cố Trung có thể nhìn thấy trang trí cũ kỹ bên trong nhà, hơn nữa không gian cũng không hề lớn.
Phượng Xảo Lan nhìn cô gái xinh đẹp mà xa lạ trước mắt này, bà nghi ngờ hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"
"Mẹ, là con ạ!"
Nghe được giọng nói quen thuộc của Như Tâm, Phượng Xảo Lan không khỏi sững sờ.
"Con, con là Như Tâm à?"
"Vâng ạ, mẹ ơi, con chữa lành rồi."
Sau khi Ôn Như Tâm nói xong, Phượng Xảo Lan mới chần chờ nhìn lại cô vài lần, giống như muốn xác nhận lại đây đúng là cô con gái ruột thịt của mình.
"Như Tâm, ba ngày nay con đi đâu vậy hả? Con có biết bố và mẹ tìm con khắp nơi không!"
Lúc này đây, Ôn Trạch cũng vội vả từ trong nhà lao ra, trông dáng vẻ lo lắng của bố, Ôn Như Tâm cũng thấy lòng ấm áp.
"Ôi trời? Vết sẹo của con lành cả rồi?"
Ôn Trạch đi ra cửa nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của Ôn Như Tâm thì sững sờ mấy phút mới phản ứng lại được.
"Đúng vậy, bố à!"
"Cái này, quá tốt rồi, giờ bố sẽ gọi điện thoại cho ông nội con, báo cho ông ấy biết chuyện may mắn này, nhất định ông nội con sẽ thu hồi mệnh lệnh."
"Đúng rồi, vị này là?"
Lúc này Ôn Trạch và Phượng Xảo Lan mới chú ý tới Cố Trung bên cạnh.
"Chào chú dì ạ, con là chồng của Như Tâm, Cố Trung."
Chồng?!
Nghe thấy từ này, sắc mặt của hai người đều trở nên kì lạ, nếu là ba ngày trước, có người đồng ý cưới Như Tâm là một chuyện rất tuyệt vời với họ.
Nhưng mà bây giờ không giống nữa, với nhan sắc của Như Tâm bây giờ, cho dù là khắp Giang Châu này cũng không có mấy người có thể sánh ngang cô, muốn gả vào nhà giàu cũng không phải chuyện khó, sao đột nhiên lại mọc ra một thằng chồng thế này!
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cha mẹ, Ôn Như Tâm mới nói: "Bố mẹ, là nhờ Cố Trung con mới chữa lành vết thương của mình đấy!"
"Chuyện kết hôn này nhà mình không hề biết, hơn nữa theo quy định của nhà họ Ôn chúng ta, gia chủ phải gật đầu mới được, bây giờ chúng ta đi gặp ông nội con trước đã!"
Lúc này đây, Phượng Xảo Lan rất không vừa ý với Cố Trung, bà kéo Ôn Như Tâm định đi.
Sau mười mấy phút, trong phòng khách biệt thự nhà họ Ôn, mọi người nhìn thấy một cô gái nghiêng nước nghiêng thành đứng cạnh Phượng Xảo Lan và Ôn Trạch đều khó mà tin nổi.
Cái này? Đây là Ôn Như Tâm thật sao? Là cô gái bị hủy dung xấu xí mười năm à?
"Như Tâm, cháu lành sẹo rồi à? Trời ạ!"
"Đúng là cô thật sao? Như Tâm à, tôi không tin được đấy!"
Mọi người đều có vẻ khó tin, nhưng mà lúc này Ôn Uyển Nguyệt lại tức giận đến xanh tím cả mặt, vốn dĩ nhờ có mấy phần sắc đẹp mà cô ta mới có quyền lên tiếng ở nhà họ Ôn, bây giờ trước mặt Ôn Như Tâm, cô ta lại không có một chút ưu thế nào.
Ôn Như Tâm bị mọi người vây quanh, sắc mặt đỏ bừng, cô đành phải trả lời từng vấn đề của mọi người.
Ôn Triều lê bước chân nặng nề, chậm rãi xuất hiện, trong phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh.
"Ông nội."
Ngay giây phút Ôn Triều ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Như Tâm, trong ánh mắt ông như lóe lên tia sáng.
"Như Tâm, là cháu thật sao?"
"Vâng, ông nội, anh Cố cho cháu một loại cao thuốc thần kỳ, vết sẹo của cháu đã hoàn toàn khôi phục rồi ạ!"
"Đây là chuyện tốt."
Giọng nói của Ôn Triều trở nên bình tĩnh rất nhanh, ông tiếp tục mở miệng: "Cháu có thể quay lại như xưa là chuyện tốt, nhưng mà ông nghe nói cháu đã lấy giấy đăng ký kết hôn với thằng nhóc này rồi?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nghe vậy, Ôn Như Tâm mới gật đầu nói: "Anh Cố thật lòng thích cháu, hơn nữa cũng nhờ anh ấy chữa bệnh cho cháu…"
Ôn Như Tâm còn chưa nói hết nhưng đã bị Ôn Triều cắt ngang.
"Ông đã điều tra cậu ta, ngày nó tới cưới hôn, Cố Trung, một thằng nhóc cô nhi, vô thân vô cố, nó đã tòng quân mười năm, ba ngày trước mới xuất ngũ trở lại Giang Châu này!"
Sau khi Ôn Triều nói xong, ánh mắt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, lập tức tỏ rõ sự xem thường, hóa ra chỉ là thằng làm lính, còn trong ánh mắt Ôn Uyển Nguyệt lại lấp lánh vui vẻ.
Cố Trung chậm rãi đi lên trước, hồ sơ của anh thuộc loại bí mật cao cấp ở Hoa Hạ, nhà họ Ôn chỉ có thể điều tra được những chuyện bên ngoài, nhưng lúc này đây anh cũng không phủ nhận.
"Đúng thế."
Thấy Cố Trung không nhượng bộ chút nào, Ôn Triều hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Vậy tôi nói thẳng luôn, với thế lực của họ Ôn và sắc đẹp của Như Tâm, cậu không xứng với con bé!"
"Mặc dù cậu giúp con bé chữa lành sẹo, có ơn với nhà họ Ôn tôi, nhưng cũng không đến nỗi phải gả Như Tâm cho cậu!"
Sau khi Ôn Triều nói xong, Ôn Trạch cũng nói luôn: "Đúng đó, con bé ngốc này, giấu bố mẹ đi lấy giấy kết hôn, với nhan sắc của con bây giờ, con có thể thoải mái lựa chọn danh môn quý tộc ở Giang Châu đấy!"
"Đúng vậy, con gái à, thịnh vượng của nhà chúng ta trông cậy vào con rồi!"
Nghe mọi người nói vậy, Ôn Như Tâm cũng ngây ngẩn cả người, cô không ngờ ngay cả bố mẹ thân thiết nhất của mình, lúc này họ cũng lựa chọn bảo mình bỏ anh Cố.
Ôn Như Tâm rưng rưng nói với mọi người: "Bố mẹ à, mọi người khiến con thất vọng quá, con sẽ không từ bỏ anh Cố đâu!"
"Con nhóc chết tiệt kia, con thì biết cái gì, bố mẹ cũng là vì muốn tốt cho con thôi!"
Lúc này Cố Trung cũng không mấy bất ngờ, anh chậm rãi đi lên trước, nói với Ôn Triều: "Vì sao cháu lại không thể cưới Như Tâm?!"
Nghe vậy, Ôn Kiệt đi thẳng lên phía trước, chỉ vào Cố Trung mà mắng: "Cậu có gì mà xứng với thiên kim nhà họ Ôn kia chứ!"
"Không xứng sao?!"
Khóe miệng Cố Trung hơi nhếch lên, dường như anh mới nghe được một chuyện rất buồn cười!
Với thân phận của anh, đừng nói là cưới một tiểu thư gia tộc nhỏ ở Giang Châu, dù có cưới quý tộc hoàng thất cũng không thành vấn đề!
Sau một khắc, Cố Trung đi tới nắm lấy ngón tay của Ôn Kiệt, ánh mắt đầy ác liệt.
"Mày là cái gì?"
"Đồ súc sinh, buông tao ra!"
Ôn Kiệt vừa nói xong, tay của Cố Trung càng dùng sức.
"Được rồi! Buông tay đi, nơi này là nghị sự đường của nhà họ Ôn đấy, còn ra thể thống gì nữa!"
"Tôi cho cậu một triệu, rời khỏi Như Tâm đi!"