Có Vương Gia Mới Dám Lớn Tiếng

Chương 5-2




"Anh... Muốn làm gì?"

"Làm nữ nhân bổn vương có cái gì không tốt? Một đống nữ nhân dùng hết phương pháp muốn bò lên giường bổn vương, hi vọng bổn vương có thể chia một ít tình yêu cho các nàng, vì sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy?"

Quan Nghênh Hạ mở to mắt, tựa như là nhìn thấy người xa lạ vậy, "Tôi vì sao nhất định phải bò lên giường của anh? Không phải người phụ nữ nào cũng thích cúi người trước anh."

"Vì sao? Chẳng lẽ bộ dạng bổn vương không đẹp sao?"

Ai nói? Quá đẹp. Nàng thiếu chút nữa đã thốt ra, may là nhịn xuống được,

"Thật xin lỗi, con người của tôi không phải rất coi trọng bề ngoài, tôi thích một người có tâm."

"Bổn vương cũng rất có tâm!"

"Anh chỉ biết bắt nạt phụ nữ."

"Bổn vương rất biết sủng ái nữ nhân."

"Đó là tiết dục."

"Ai nói?"

"Tôi."

"Ngươi cho ngươi là ai?"

"Quan Nghênh Hạ, một người không thuộc triều đại này, mà loại sai lầm này là do anh làm hại." Nàng nghiến răng nghiến lợi cự tuyệt hắn, nhưng mà hắn cũng không vì thế mà thay đổi.

"Cha ngươi không phải cũng như vậy?" Hắn lấy lý do cự tuyệt của nàng làm lá chắn, "Phát minh ra loại máy móc kì quái này hút ba huynh đệ chúng ta đến thế kỷ hai mươi mốt kia, cũng không có hỏi qua chúng ta có đồng ý hay không a!"

Tên chết tiệt!

"Nhưng Đại vương gia cùng Nhị vương gia đều đã tìm được hạnh phúc của mình, có chị hai cùng em gái tôi chăm sóc bọn họ, bên nhau cả đời, so với nơi lạnh như băng lại không có hệ thống sưởi ấm này còn tốt hơn đi!" Hắn không biết đến sức mạnh tình yêu sao?

Ừm... Rất có thể không biết, bởi vì hắn là loại hoa tâm đại củ cải.

"Đúng! Cho nên bổn vương không phục."

"Vì sao không phục?"

"Bởi vì theo lý thuyết đại tỷ ngươi yêu đại hoàng huynh bổn vương, tiểu muội yêu nhị hoàng huynh, vậy ngươi hẳn là phải yêu bổn vương mới đúng."

Tự mình hoang tưởng lại cho là đương nhiên, mặt Quan Nghênh Hạ lập tức đỏ lên như quả cà chua, tức giận đến phát run.

"Yêu cái gì a? Buông." Nàng giãy giụa càng thêm lợi hại.

"Đúng, ngươi hẳn là phải yêu bổn vương, như vậy mới hợp lý." Hắn càng nói càng cảm thấy có đạo lý.

"Bản thân mình tự ý đem tôi tới niên đại hoang dã này, tôi hận anh còn không kịp, làm sao có thể yêu anh?" Nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên thối này có phải hay không quá ngây thơ rồi? Hay là nghĩ chỉ cần là phụ nữ, là trốn không nổi sức quyến rũ nam tính của hắn sao?

"Không cho phép, ngươi không được phép hận bổn vương, ngươi phải yêu bổn vương."

"Bằng không anh muốn như thế nào? Đem tôi nhốt ở nơi này đến chết?"

Hô hấp của hắn trầm trọng, trong ngực kịch liệt phập phồng, tầm mắt dừng trên mặt của nàng, như muốn đem nàng một ngụm nuốt vào lại luyến tiếc.

"Chẳng lẽ ngươi sợ cùng bổn vương lên giường, sẽ yêu bổn vương?" Hắn nhẹ nhàng phun ra những lời này.

"A!"

Một tiếng kêu đau tê tâm liệt phế từ trong đại lao truyền ra, khiến cho xôn xao thật lớn, không bao lâu liền nhìn thấy Lý Lan Ngọc được người nâng ra, hai tay chật vật đang cầm mệnh căn của mình, khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng.

"Nữ nhân chết tiệt, cư nhiên dám đánh lén." Dùng đầu gối húc vào huynh đệ của hắn, chiêu này ở trên tivi hắn đã thấy qua, không nghĩ tới thật sự bị đụng vào thì sẽ đau như vậy, hại hắn đau muốn ngất đi rồi.

"Tam vương gia, ngài có sao không? Nhanh chút kêu đại phu." Tổng quản khẩn trương phân phó hạ nhân.

Tất cả mọi người đều vây quanh Lý Lan Ngọc, trong miệng lẩm bẩm nữ nhân xuống tay thật sự là không có nhân tính.

Đợi cho đau đớn giảm đi, ánh mắt Lý Lan Ngọc nhìn thấy cửa đại lao mở.

"Tránh ra, nhanh đi xem, không thể để cho cô ta trốn."

"Dạ"

Kết quả hai nô bộc vừa vọt vào trong địa lao vừa nhìn, lại xanh mặt chạy đến bẩm báo.

"Báo cáo Tam vương gia, bên trong tội phạm đã đào tẩu."

"Tìm cho bổn vương, nếu tìm không thấy, các ngươi cũng không cần trở lại." Hắn nhịn đau lớn tiếng ra lệnh.

Muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn? Đừng mơ.

Trời ạ! Nàng thật sự sẽ bị tên thối tha kia hại chết, nếu không tại hắn, hiện tại nàng cũng sẽ không lưu lạc đến nơi quỷ quái này.

Vừa ra khỏi phủ Vương gia, nàng tức giận chạy thục mạng, sau mới phát hiện mình lạc đường.

Đứng ở trên đường lớn người người qua lại, ở ngã tư đường phi thường náo nhiệt, nàng lại cảm thấy cô đơn trước nay chưa từng có, trong lòng có cổ xúc động muốn hô to tên thối kia, bởi vì dù tức giận như thế nào đi nữa, hắn cũng là người duy nhất ở thời đại này nàng quen biết.

Nàng bắt buộc chính mình không được dễ dàng bị lung lay, đây là âm mưu của tên thối kia, hắn muốn ép nàng ỷ lại hắn, nên mới đem nàng tới triều đại này, nàng sẽ đầu hàng, ngoan ngoãn khuất phục.

Làm người của hắn? Đầu nàng cũng không phải bị hỏng rồi.

Hắn là hoa hoa công tử (play boy) nha! Chuyên làm thương tổn trái tim phụ nữ, nhưng tuyệt không cảm thấy gì.

Nàng sẽ sống sót.

Nhưng trải qua cả một ngày bôn ba tìm việc, lại phí công vô ích, có người thì vì gặp nàng mặc quần áo rất kỳ quái, cho nên sợ đến ngay cả cửa cũng đóng lại, cũng có nam nhân háo sắc nhìn thấy nàng là nữ tử nhu nhược, liền nổi lên sắc tâm.

May là nàng có học qua Không thủ đạo, một mình đối phó với những kẻ to lớn gấp đôi mình cũng không có vấn đề,ném hắn qua vai, nàng lại đi tiếp trên đường.

Nàng không ngờ một người phụ nữ lại không có biện pháp sống sót tại triều đại này, trừ phi... lưu lạc nơi bướm hoa.

Chẳng lẽ mình thật sự phải đi làm kĩ nữ sao?

Bụng cô lỗ cô lỗ kêu, nàng đã hai ngày không có cơm ăn, tuy rằng có thể nhân cơ hội này giảm béo, nhưng nàng vẫn rất hoài niệm cơm trắng vừa thơm lại vừa ngon.

Sớm biết như vậy lúc trước cũng đừng có cố chấp, trước thay quần áo thời đại này, ít nhất cũng sẽ không bởi vì bộ dạng kỳ quái mà khiến cho mọi người xung quanh chỉ trỏ.

Nàng sờ sờ túi tiền trên người, không có gì hết.

Đương nhiên không có, bởi vì đây là áo ngủ, không có khả năng sẽ có tiền, hơn nữa tiền hiện đại ở thời đại này cũng sẽ không dùng được.

Tuy rằng nàng đã cố gắng coi mình như khách đang du lịch ở nước ngoài, cho nên đối mặt hết thảy hoàn cảnh không giống với cuộc sống bình thường của mình cũng là chuyện rất bình thường.

Mình nhất định có thể. Quan Nghênh Hạ ở trong lòng động viên chính mình.