Ở cái thế giới này, nếu như muốn kiếm tìm được một thứ gì đó gọi là thật tâm quả thực rất khó, sự dối gạt hầu như đã che phủ lên hết tất cả mọi thứ, làm cho tầm mắt của ta cũng thiếu bớt đi sự sáng rõ, nhiều hơn là những mờ mịt không chắc chắn. Tất cả đều chỉ là một cuộc dao dịch, hoặc dễ hiểu hơn là một ván bài, mọi người cùng đặt cược những gì mà mình có thể, nếu như thắng, sẽ đạt được mục đích, còn nếu thua, chỉ có thể tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy vẩn đục không lối thoát ấy, cược nữa, cược đến khi nào ngay cả mạng sống cũng chẳng còn. Mặc dù nhìn theo cách này, cái thế giới mà chúng ta đang sống nó trở nên thật tàn nhẫn, nhưng thực tế là như vậy, dù có cố gắng chối bỏ như thế nào đi chăng nữa, sau khi đã hiểu rõ ràng của chỉ có một đáp án mà thôi.
Muốn đạt được mục đích của mình, thì phải bằng lòng đánh đổi một thứ gì đó, Lâm lão cũng vậy, dùng hai tay của mình dâng Lâm Húc Viễn lên cho y, rõ ràng là lợi dụng, thế nhưng hắn vẫn cứ nhắm mắt nhảy vào, tự dối gạt mình bằng cái lí do sứt mẻ rằng ông ta là cha hắn. Chắc chắn sẽ chẳng có người cha nào bằng lòng mang con của mình ra như một món hàng như thế, để cho nó bị nhục nhã, bị đày đọa cũng chỉ vì hứng thú nhất thời của một gã đàn ông, thực ra hắn hoàn toàn nhìn thấy rõ rằng mình cũng chỉ đang bị lợi dụng mà thôi, thực đáng thương, nhưng hắn không thể nào dừng lại được nữa rồi. Y hết lần này đến lần khác, khiến cho hắn luống cuống, khiến cho hắn không thể khống chế nổi tâm trí mình, ban đầu rõ ràng cũng chỉ là vô tình mà thôi, nhưng dần dần, càng ngày càng bị người đàn ông này thu hút, rồi chẳng biết bằng cách nào, hắn lại để cho trái tim mình đi lạc, lạc mất rồi thì đành coi như để đánh một canh bạc cuối cùng.