Tề Tu Viễn tới công ty còn chưa ngồi được vài phút đã quang minh chính đại mà tan sở, trợ lý cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể yên lặng xử lý văn kiện do ông chủ ném lại.
Tề Tu Viễn lái xe đến một trung tâm thương mại, trực tiếp đi lên cửa hàng trang sức ở lầu 3.
“Hoan nghênh quý khách. Ngài muốn mua kiểu trang sức như thế nào ạ?”
Tề Tu Viễn nhìn mấy hàng nhẫn ở trên quầy, chỉ một cái, “Cho tôi xem cái này.”
“Xin lỗi, tôi muốn xem cái này một chút.”
Tề Tu Viễn nhíu mày, vừa nhìn lại thì thấy là Hứa Cảnh Việt, hắn hơi kinh ngạc nhưng trên mặt không có bất luận biến hóa nào, “Là cậu. Cũng tới đây mua nhẫn hả?”
Hứa Cảnh Việt liếc nhìn Tề Tu Viễn một cái, cũng không nói nhiều, “Ừm. Cho tôi xem cái này.”
Nhân viên bán hàng lấy ra chiếc nhẫn mà Hứa Cảnh Việt muốn xem, cậu cẩn thận nhìn ngắm.
Tề Tu Viễn cũng không để ý việc Hứa Cảnh Việt giành nhẫn với mình, yêu cầu nhân viên lấy một chiếc khác, “Muốn kết hôn sao?”
“Ừm.” Hứa Cảnh Việt đẩy chiếc nhẫn lại cho nhân viên bán hàng.
Từ sau khi nhờ Từ Ý Bình mua lại quán bar, Tề Tu Viễn không chú ý đến Hứa Cảnh Việt nhiều lắm, ngay cả con trai mình còn lo chưa xong, làm gì có thời gian mà để ý đến Hứa Cảnh Việt, người này cũng chỉ có tướng mạo là giống với Hứa Cảnh Hành.
Tề Tu Viễn chọn xong bốn chiếc nhẫn rồi đưa cho nhân viên bán hàng tính tiền, Hứa Cảnh Việt cũng đã chọn được nhẫn, cô nhân viên tươi cười càng thêm xán lạn.
“Có thể đi uống với tôi một ly không?”
Hứa Cảnh Việt không biết tại sao người đàn ông này mới gặp cậu có một lần mà lại tỏ ra quen thuộc như vậy, vì không thích cùng người lạ tiếp xúc nên cậu liền từ chối.
“Tôi nghĩ chúng ta không hề quen biết gì nhau cả”
Tề Tu Viễn cười, “Tôi nhớ rõ đã từng giới thiệu tên mình mà.”
“Tề Tu Viễn.” Hứa Cảnh Việt nhíu mày nói ra cái tên mà cậu đã nhìn thấy trên tấm danh thiếp hắn đưa cho mình. Tề Tu Viễn nhìn khuôn mặt của Hứa Cảnh Việt, trái tim hắn bỗng nhiên tê rần. Trên gương mặt đó thấp thoáng hình ảnh của Hứa Cảnh Hành, hắn giống như lại thấy được Hứa Cảnh Hành cười dịu dàng với mình, hết lần này đến lần khác gọi tên hắn.
Tề Tu Viễn thì thào “Cảnh Hành……”
Hứa Cảnh Việt bị Tề Tu Viễn nhìn chằm chằm đến khó chịu, thanh toán tiền xong thì cầm nhẫn rời đi, lại bị Tề Tu Viễn bắt lấy cổ tay.
Hứa Cảnh Việt không phải GAY, đột nhiên bị Tề Tu Viễn nắm tay khiến cậu không khỏi có chút tức giận, “Buông tôi ra!”
Tề Tu Viễn lấy lại tinh thần, ánh mắt ảm đạm, buông lỏng tay cậu ra, “Xin lỗi.”
Hứa Cảnh Việt hiện tại chỉ muốn lập tức đi khỏi đây, người đàn ông này toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.
“Đi uống với tôi một ly nào.” Giọng nói của Tề Tu Viễn trầm thấp, trong đôi mắt đen sâu thẳm nghiêm túc phản chiếu gương mặt của Hứa Cảnh Việt.
Hứa Cảnh Việt nhấp môi, một lúc sau mới nói, “Chỉ một ly thôi.” Quỷ mới biết vì sao cậu lại đáp ứng với tên này!
Tề Tu Viễn cười, quẹt thẻ xong liền cầm nhẫn cùng Hứa Cảnh Việt đi ra khỏi cửa hàng.
Lúc hai người vừa rời khỏi cửa hàng, Văn Hi mới chậm rãi đứng lên từ quầy phía bên kia, trái tim đau đớn khiến cậu không thể nào thở nổi.
“Ba ba…… ba vẫn là lựa chọn hắn sao?”
Văn Hi cúi đầu, gửi cho những người khác một tấm ảnh mà cậu đã chụp. Sau đó kéo mũ lưỡi trai xuống rồi mới ra khỏi cửa hàng.
Tề Tu Viễn cùng Hứa Cảnh Việt đi đến một quán bar, hắn tự mình rót rượu uống như điên, Hứa Cảnh Việt nhìn mà đau đầu.
“Đừng có uống nữa!” Hứa Cảnh Việt giật lại ly rượu từ trong tay Tề Tu Viễn, nếu để hắn uống tiếl thì cậu sẽ phải lo cho con ma men này!
Tề Tu Viễn vuốt khuôn mặt của Hứa Cảnh Việt, có một chút cảm giác lưu luyến “Cậu nói xem, tại sao cậu lại giống em ấy đến như vậy……”
Hứa Cảnh Việt cũng hiểu được Tề Tu Viễn đang coi cậu như kẻ thế thân, sắc mặt càng lạnh tanh, liền hất bàn tay hắn ra, “Ông đừng chạm vào tôi! Đừng uống nữa! Lấy di động ra đây để tôi gọi điện thoại cho người nhà ông!”
“Người nhà?” Tề Tu Viễn dựa vào quầy bar, “Con trai……”
“Nè nè! Ông đừng có ngủ a!” Hứa Cảnh Việt lay mạnh Tề Tu Viễn.
“Đừng quậy……” Tề Tu Viễn đẩy tay Hứa Cảnh Việt, đôi mắt mở ra một chút nhìn cậu, một hồi lâu mới cười khổ, “Cho dù có say tôi cũng không thể nhìn lầm cậu với em ấy được……”
Hứa Cảnh Việt trong lòng cực kỳ chán ghét, giọng điệu cứng ngắc, “Tôi không phải hứa Cảnh Hành!”
Tề Tu Viễn lẩm bẩm, “Tôi biết……”
“Ba ba!”
Tề Tu Viễn sửng sốt một chút, nhìn thấy Văn Hi đang đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt ảm đạm.
Tề Tu Viễn cười cười, vỗ lên bả vai Văn Hi, “Sao con lại tới đây?”
Văn Hi dùng ánh mắt bất thiện liếc Hứa Cảnh Việt một cái, “Đi ngang qua đây thì thấy ba ba đang say xỉn nên tới coi thử, con sợ ba ba bị người ta lừa mất!”
Nghe được Văn Hi gọi Tề Tu Viễn là ba ba, Hứa Cảnh Việt có chút kinh ngạc, Tề Tu Viễn thoạt nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi, tại sao lại có đứa con trai hai mươi mấy tuổi được chứ?
“Ba cũng đã bị các con lừa mà.” Tề Tu Viễn cười nói rồi hôn nhẹ lên mặt của Văn Hi.
Hứa Cảnh Việt tiếp tục sủng sốt, trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ không thể tin được. Hai cha con này cũng quá mức thân mật rồi.
“Ừm. Ba ba, chúng ta về nhà thôi.” Văn Hi đỡ Tề Tu Viễn đứng dậy, hắn dựa cả người vào Văn Hi, nói với Hứa Cảnh Việt một câu.
“Có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nữa, nhưng nếu cậu cần giúp đỡ gì thì trên danh thiếp có số điện thoại, tôi sẽ trợ giúp phần nào.” Hủ giấm của mấy đứa con hắn không cái nào to hơn cái nào cả.
“Ba ba!” Văn Hi không vui vặn eo Tề Tu Viễn một cái, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Cảnh Việt.
“Biết rồi biết rồi.” Tề Tu Viễn bất đắc dĩ cười xòa, thì thào bên tai Văn Hi, “Xuống tay thật tàn nhẫn nha.”
“Không tàn nhẫn thì sợ ba ba sẽ không nhớ rõ.”
“Thật bướng bỉnh mà.”
Hứa Cảnh Việt nhìn Văn Hi cùng Tề Tu Viễn rời đi, cậu nhíu mày, sau đó thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cậu biết Tề Tu Viễn là chủ tịch tập đoàn Tề thị, là nhân vật có khả năng một tay che trời ở thành phố A. Chuyện hắn là GAY thì cậu cũng có nghe loáng thoáng, chỉ không ngờ tới hắn lại cùng chú của mình có quan hệ. Mà cậu lại có khuôn mặt giống chú mình y như đúc, sợ rằng Tề Tu Viễn sẽ vì gương mặt này mà bám lấy cậu. Không gặp lại cũng tốt, bớt đi một mối lo lắng, cậu đã chuẩn bị cầu hôn bạn gái. Kết hôn sinh con mới là con đường của cậu.
Hứa Cảnh Việt lắc đầu, cố gắng đè nén một chút cảm xúc kỳ lạ ở tận đáy lòng.
Không cùng đường thì khó lòng qua lại.
Tề Tu Viễn bị Văn Hi đẩy lên trên giường, Tề Tu Viễn đã say khướt, nhưng không đến nỗi mất đi ý thức, cũng nhìn ra được chỗ này không phải nhà mình.
“Làm sao vậy?”
“Ba nói xem.” Ánh mắt buồn bã của Văn Hi khiến cho Tề Tu Viễn có chút chột dạ.
Tề Tu Viễn câu lấy ngón tay của Văn Hi, “Lại đây cho ba ba ôm một cái.”
Văn Hi cởi áo khoác dựa vào trong lòng ngực Tề Tu Viễn, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực hắn, giọng nói hơi run rẩy “Ba ba có phải dự định sẽ không cần bọn con nữa?”
“Nói bậy bạ cái gì chứ.” Tề Tu Viễn nhắm mắt lại, không thấy được vẻ bi thương trong ánh mắt của Văn Hi.
“Đừng nói nữa, để ba ba ngủ một lát.”
Văn Hi cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng, “Ba ba……”
“Ừ……” Tề Tu Viễn mơ màng đáp lại một câu.
“Đừng rời bỏ tụi con mà.” Giọng nói của Văn Hi khàn khàn, rõ ràng đang cố nén lại tiếng khóc.
Tề Tu Viễn nhăn mày, vòng tay ôm chặt Văn Hi, “Sẽ không, ba làm sao có thể chứ.”
Văn Hi tham lam ngửi mùi hương trên người Tề Tu Viễn, tựa hồ như vậy sẽ khiến cậu an tâm một chút.
“Ưm……”
……….