Còn Có Thể Yêu?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Hạ Lan không những không chết trong vụ tai nạn.Sau một năm không xuất hiện, cô ấy thậm chí còn trở nên xinh đẹp và dịu dàng nhã nhặn hơn nhiều.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vào lúc này, khi hai cô gái đồng thời xuất hiện, vẻ tao nhã của Dương Hạ Lan và vẻ lếch thếch đáng xấu hổ của Dương Tú Linh tạo thành mộtsự tương phản rõ rêt.
Lưu Gia Thành nhìn chăm chăm thân thể hỗn độn của Dương Tủ Linh và hơi nheo mắt lại. Ánh mắt lạnh lùng đó của anh thực sự là Tú Linh chưa từng thấy trước đây. Một luồng khí vô cùng lạnh lẽo bao quanh cơ thể anh ta, lan ra khắp phòng gần như làm máu cô đông cứng lại,
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Câu nói của Gia Thành cũng khiến Tú Linh chim vào bất lực và tuyệt vong: "Thực ra cô là ai?"
Trong lòng nhất thời cảm thấy bất bình, Dương Tử Linh liền nằm chặt lấy lớp quần áo sắp rơi xuống. "Lưu Gia Thành, tôi ..... là vợ anh Quả thực là họ đã kết hôn được một năm và đã quan hệ gần gũi nhất không biết bao nhiêu lần Cho dù có có phải là Dương Hạ Lan thực sự hay không, cô cũng vẫn là chính thể của anh, là người phụ nữ của anh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giờ đây, cô suýt nữa đã bị hủy hoại, nhưng sau khi nhìn thấy hoàn cảnh bị đất của cô, anh ta chỉ nói: "VỢ sao?"
Nghe câu nói này, Dương Tú Linh như lập tức xuống địa ngục "Anh Lưu..... "Dương Hạ Lan, con nhỏ khốn kiếp, cô còn muốn lừa gạt con trai ta sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Biết người con dâu hư hòng đã trốn đi, Trần Hải My liền dẫn người đuổi theo. Nhưng bà không ngờ lại trông thấy…….... hai Dương Hạ Lan đang đứng trong phòng làm việc của con trai mình.
Một người xinh đẹp và tinh tươm, mang về trang nhã như nắng chiều xuânMột người thì trang điểm đậm, trên mặt bê bết máu và cộp một lớp phần sơn lòe loạt, áo quần tà tới..... Ai mới là con dâu nhà họ Lưu “Chuyện này... chuyện này là sao vậy?" Trần Hải My hoàn toàn ngày người.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Dương Hà Lan mới từ sau lưng Lưu Gia Thành bước ra, đến bên cạnh Trán Hải My Cổ cư xử nhẹ nhàng và dễ chịu, bước đi khoan thai dịu dàng bắt kỳ người lớn tuổi nào cũng sẽ thích về thục nữ đó. "Mẹ, con mới là Hạ Lan thật, còn người này....
Nói đến đây, cô bỗng quay đầu lại nhìn Dương Tử Linh. Bắt gặp ánh mắt của Tú Linh, cô ta dường như có chút sợ hãi. "Cô ấy...... đã đẩy con ngã xuống biển một năm trước. Sau đó đóng giả làm tôi và ở lại nhà họ Dương." “Chị nói nhảm gì vậy!" Dương Tú Linh thốt lên, nhất thời cho rằng lúc này cô chị kia đã nhầm lẫn đúng sai.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô bóp mạnh mở quần áo xộc xệch, tức giận nói: "Chính là chị ngay trước ngày cưới đã gặp riêng đàn ông bên ngoài, rồi trượt chân ngã xuống biển. Cả nhà họ Dương đều biết chuyện này, vì vậy họ mới bắt tôi thay chị gà vào nhà họ Lưu "Nói vậy, cô thừa nhận mình không phải Dương Hạ Lan?
Lưu Gia Thành chợt lên tiếng và nhìn Tú Linh chăm chẳm, ánh mắt lạnh lẽo như băng. Trước sự thờ ở lạnh lùng của anh ta, Dương Tú Linh buộc phải rút lui Cô biết rằng Lưu Gia Thành vốn đã không ưa gì có đi nhiên là anh ta cũng sẽ không thể dùng thử cho sự lừa dối. "Anh Lưu, mọi chuyện không như anh nghĩ đầu, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ "Cô còn biện mình nữa sao?" Trần Hải My có án tượng tốt đối với Dương Hạ Lan ôn nhu, dễ chịu kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà hiển nhiên sẽ càng ghét kẻ giả mạo này hơn nữa! "Chuyện bắt đắc dĩ của cô là vì tiền chứ gì? Mỗi lần hầu hạ Gia Thành xong cô đều đòi tiền con trai tôi. Cô cho rằng tôi ngu ngốc không biết gì sao?"
Cái gì?Cô chủ thực sự đã đòi tiền cậu chủ sau mỗi lần xong chuyện với anh ấy?Chuyện này thực sự quá khó tin, khiến cả đám người hầu đều bị sốc.Nghe bà Trần nói, Dương Tú Linh chỉ biết cắn mỗi. Chuyện này là sự thật, cô không thể bác bỏ nó.Cô chỉ có thể trồng cây nơi Lưu Gia Thành, lúc này anh là hy vọng duy nhất của cô. "Anh Lưu, tôi không định nói dối anh... “Vậy thì cô giải thích thế nào về những bức ảnh này?" Trần Hải My cáu gắt và ném một chồng ảnh trước mặt Lưu Gia Thành.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thấy vậy, Tú Linh vội vã nói: "Không phải Người trong ảnh không phải con, chính là chỉ ta, Dương Hạ Lan!"
Lúc này, Dương Hạ Lan cũng đang cần môi, sau khi nhìn thấy những bức ảnh, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô ta chợt tải đi. Cô run run môi mỏng, khỏe mắt ngắn lệ, trông có vẻ rất đáng thương. "Mẹ. Con thực sự vô tội. Nếu mẹ không tin, anh Gia Thành có thể đưa con đến bệnh viện kiểm tra."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa nói, Dương Hạ Lan vừa nhìn Gia Thành bằng đôi mắt đẫm nước, như thể minh vừa bị oan ức đến mức muốn khóc. "Khi đó, con đang ở trong bệnh viện hồi phục, bác sĩnói sự hồi phục này thực sự là một kỳ tích..." "Còn cô ấy……..." Những ngón tay nhợt nhạt và run rẩy của cô ta bỗng chỉ vào khuôn mặt dính đầy máu và mỹ phẩm của Dương Tú Linh. "Khi đó, cô ấy đã thay thế thân phận của con, người phu nữ trong bức ảnh chính là cô ấy…